🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Lá thư tìm được ở trong cung Phượng Ương, chẳng lẽ còn không đủ nói rõ vấn đề sao!" Thái hậu nặng nề hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Coi như hoàng thượng muốn bao che nàng, cũng phải có nghĩa lý chứ?"
"Đây không phải là chữ Phượng Thiển!" Đế vương tự tin mở miệng.
"Mặc dù người nọ phía sau màn có lòng bắt chước, rất nhiều chữ đều học được gần như có thể lấy giả loạn thật, nhưng có một chi tiết nàng lại không biết… mỗi lần Phượng Thiển viết hai chữ hoàng thượng, sẽ vòng nửa bộ phận trên chữ hoàng một chút, mà điểm đặc biệt này, trẫm không thấy ở trong bức thư này!"
Con ngươi của Thái hậu co rụt lại.
Híp mắt, mới tự trấn định nói: "Có lẽ cái này vốn là nàng cố ý viết sai?"
Đế vương cười: "Cử chỉ vô tình của một người, làm sao có thể sẽ gạt người? Chẳng lẽ Phượng Thiển sớm ngờ tới hôm nay sẽ có người tới chỗ mẫu hậu tố cáo nàng tư thông với địch phản quốc?"
Thái hậu bị hắn làm cho nghẹn không nói ra lời.
Nhưng vào lúc này, cung nhân mang theo một thi thể đến.
Vốn là đồ xui xẻo, nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đế vương đi tới, tầm mắt rơi vào vết dây trên cổ Lâm Lang.
Mắt thấy hắn nhìn từng chỗ một, giữa hai hàng lông mày của Thái hậu  thoáng qua vẻ chán ghét đối với thi thể kia, mím môi nói: "Hoàng thượng, vết dây trên cổ cung nữ này đã nói rõ tất cả, còn cái gì có thể nhìn?"
"Đương nhiên là chỉ nhìn vết dây, đến tột cùng là dựng thẳng hay là chéo xuống… hay là, vốn là ngang."
Khí lạnh mười phần bỏ lại một câu nói như vậy, đế vương bước mấy bước ngồi xổm xuống trước Lâm Lang, quả thật liền tra xét vết dây nổi lên trên cổ nàng.
Không ngoài dự liệu, ngang.
Hắn quan sát Lâm Lang tỉ mỉ từ đầu tới chân một lần, phát hiện trong móng tay của nàng vẫn còn có bụi đất......
Ánh mắt khẽ ngưng, Đế Vương trầm lặng nhìn lướt qua người mới vừa tới đây bẩm báo Lâm Lang chết.
"Mưu sát rõ ràng như vậy, ngươi có mấy cái đầu, lại dám nói với trẫm là tự sát?"
Người nọ hoảng sợ, "Bùm" một tiếng quỳ xuống.
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng! Nô tài ngu dốt, không biết phân biệt được nguyên nhân cái chết, nhưng nô tài trung thành có nhật nguyệt chứng giám, không có ý lừa thánh thượng và Thái hậu!"
Đế vương đá văng hắn, đi đến trước mặt Thái hậu: "Mẫu hậu, chuyện đến trình độ này, nhân chứng chết, vật chứng mất, ngài sẽ không tiếp tục níu lấy Phượng Thiển không thả chứ?"
"Ai gia níu lấy nàng không thả?" Thái hậu nheo cặp mắt lại, trên mặt thoáng qua tia thất vọng, làm như không thể tin được nhi tử bà nuôi nhiều năm như vậy có thể nói với bà như thế.
"Nếu không phải vì hoàng thượng, vì Đông Lan, ai gia nào đến nỗi làm đến bước này?"
Đế Vương khẽ nhíu ấn đường.
"Dù có thế nào, chuyện tới đây liền chấm dứt thôi."
Hắn dùng giọng nói nhạt nhẽo đến như không nói.
"Thân thể mẫu hậu không tốt, sớm đi vào nghỉ ngơi một chút. Trẫm xử lý xong chuyện nơi đây, một lát lại đến thăm ngài."
Thái hậu vốn còn muốn nói chuyện, Liên Tịch lại khẽ đè tay của bà, sử dụng ánh mắt ý bảo bà không nên nói nữa, điều này hiển nhiên đã là kết quả tốt nhất: "Thái hậu, nô tỳ đỡ ngài vào."
Thái hậu thở dài một tiếng, gật đầu một cái, bóng bị ánh mặt trời kéo dài có vẻ có chút rã rời.
Bà bước từng bước đi trở về trong điện, đế vương cứ như vậy nhìn bà, cho đến khi cánh cửa kia bị đóng lại, mới nghiêng người nhìn về phía mọi người: "Lời trẫm vừa nói, tuyệt không nói đùa."
Mọi người đầu tiên là sững sờ, nói cái gì?
Sau khi phản ứng lại, lập tức vừa rét. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.