Thái hậu khẽ nheo con ngươi lại, chợt phát hiện mình có chút không hiểu hắn. "Hàn Tiêu, ai gia biết ngươi và hoàng thượng có quan hệ tốt, hiện tại nói như vậy, chẳng lẽ là vì trừ bỏ phòng bị của ai gia đối với Thiển phi?" "Mẫu hậu, ngài nghĩ đi nơi nào vậy!" Quân Hàn Tiêu cố làm khoa trương kêu lên, ánh mắt lại không kìm được lóe lên một cái. "Nhi thần nào dám lừa gạt ngài như vậy, đây không phải là tự mình muốn chết sao?" "Thôi đi." Thái hậu trừng mắt liếc hắn một cái, đáy mắt sắc bén lại thoáng qua một tia vui vẻ bất đắc dĩ, nhìn như là tin hắn. Dừng một chút, lại nói: "Nếu như thực là như thế, ai gia nói, làm sao ngươi cũng không biết nghe đây?" Tỷ như, chuyện của Lăng nhi. Quân Hàn Tiêu lập tức lúng túng, như thế rất tốt, giúp được hoàng huynh cũng tự ném minh vào đáy nồi rồi. May mà lúc này, Liên Nhược mang theo một đám nô tài bưng nước trà điểm tâm đi vào, lúc này mới không khí ngưng trệ trong điện mới thoáng tan bớt. Sau khi cung nhân lui ra ngoai, Quân Hàn Tiêu tùy ý cầm một khối bánh bơ hình bướm bỏ vào trong miệng: "Mẫu hậu, lúc nào thì nhi thần không nghe lời của ngài rồi hả?" Thái hậu biết hắn đang giả bộ ngu, nhưng lại không muốn làm quan hệ của hai người căng lên, không thể làm gì khác hơn là lùi một bước cầu việc khác: "Trắc phi kia của ngươi, các ngươi quen biết như thế nào?" Bà biết, một khi nhắc tới Lăng nhi, khẳng định Hàn Tiêu lại được không thoải mái. "Lúc đi Nam tuần với hoang huynh......" Quân Hàn Tiêu dừng một chút, mới nói: "Tình cờ biết." Thật ra thì ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là: hắn bị đoạt, bị buộc cưới, bị một bà điên gặp lần đầu bức hôn! "Một cô gái dân gian cũng đáng giá ngươi mang về trong phủ, chắc chắn rất xuất sắc chứ? Lúc nào thì mang đến cho ai gia nhìn một chút, cũng coi là người trong nhà rồi." "Dạ, đa tạ mẫu hậu ân điển. Có thời gian nhi thần sẽ mang nàng tới bái kiến mẫu hậu." Bình thường tiểu thiếp không được tuyên triệu không phải yết kiến Thái hậu, cho nên lời này của Thái hậu coi như là ân điển rồi. Chỉ là Quân Hàn Tiêu cũng chỉ là đồng ý cho có, đương nhiên hắn sẽ không mang Long Vi tới chỗ này, nếu không còn không biết nữ nhân kia phá thế nào đấy. Cáo biệt Thái hậu, đi tới bên ngoài thấy Đoan Vương phi chờ ở đó, Quân Hàn Tiêu híp con mắt, nói: "Không có việc gì ngươi đi về trước đi, bổn vương đi cung Phượng Ương một chuyến." "Đi đón trắc phi sao?" Đoan Vương phi không nhịn được hỏi: "Không bằng cận thân đi với Vương Gia, đón Long trắc phi, chúng ta cùng trở về phủ, có được hay không?" Một mình trở về, nếu như bị người khác nhìn thấy, còn không biết sẽ có chuyện cười gì về Vương phi nàng đấy. "Thiển phi không thích ngươi... ngươi đừng đi để thêm bực mình. Chọc cho hoàng huynh không vui, ai cũng không bảo vệ được ngươi." Nhàn nhạt ném xuống một câu như vậy, Quân Hàn Tiêu không nói nữa, xoay người, cũng không quay đầu lại. Sắc mặt Đoan Vương phi trắng bệch. Lúc Quân Hàn Tiêu đến cung Phượng Ương, Long Vi đang cùng Phượng Thiển nghiên cứu hoa trong sân. Phượng Thiển rất có tâm chỉ cho hắn vào bên trong: "Hoàng thượng ở bên trong phê tấu chương, nếu Đoan vương không vội, cùng Vi Vi ở lại dùng bữa tối chứ?" "Vậy thì quấy rầy tiểu hoàng tẩu rồi." Quân Hàn Tiêu cười một tiếng. "Mới vừa rồi biện pháp dạy ngươi rất hữu hiệu, sau khi trở về nhớ thử một chút, có nhiều tác dụng lớn đó!" Phượng Thiển nhìn bóng lưng Quân Hàn Tiêu, mập mờ nháy mắt với Long Vi. "Nhưng những thứ này ta mới nghe thấy lần đầu, ngộ nhỡ xảy ra hiệu quả ngược làm thế nào?" "Chưa từng nghe qua một câu nói sao, muốn bắt được lòng của nam nhân, đầu tiên phải nắm lấy bao tử của nam nhân, sẽ không xảy ra vấn đề đâu!" "Ừm......" Long Vi lộp bộp đáp lời, mê mang nhìn nàng: "Cho nên ngươi cũng bắt được lòng hoàng thượng như vậy sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]