"Phượng Thiển?!" Không đi được hai bước, phía sau đột nhiên vang lên giọng nam nhân vội vàng. Trầm thấp, mạnh mẽ, còn kèm theo vài tia hàn ý không quá rõ ràng, lửa giận, lo lắng đủ loại cảm xúc phức tạp, rất hiếm khi Phượng Thiển mơ hồ không rõ. Nàng xem như là biết tính tình nam nhân này, không nói hiểu hết, ít nhất có thể xác định lúc hô thẳng tên nàng, hắn nhất định không vui vẻ. Nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ nàng nghe được, Phượng Thiển quay đầu nhìn hắn một cái. Thật lâu sau không thấy hắn mở miệng, nhân tiện nói: “Ta đưa Nam Cung Triệt trở về trước, trong chốc lát nói lại với ngươi." Nói xong liền thật sự làm bộ phải đi. Lý Đức Thông thật vất vả từ bên trong trốn ra, một lòng ngóng trông mau đi xem đế vương như thế nào. Mới vừa rồi đế vương vì đuổi theo Thiển phi, dưới tình thế cấp bách, bị một mảnh nhỏ đột nhiên bay làm cánh tay bị thương, tuy nói nhìn không có vấn đề gì lớn, nhưng đây là đế vương, cho dù sướt một chút da cũng là việc lớn. Cũng không nghĩ tới, không xa không gần liền nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời Lý Đức Thông hận không thể quay trở lại. Chuyện này là như thế nào?! "Thái tử vì cứu ái phi của trẫm mà chịu tổn thương, theo lý trẫm nên tự mình giúp đỡ, không làm thất vọng một phen khổ tâm của Thái tử." Khóe miệng Quân Mặc Ảnh nhếch lên, trong mắt phượng đầy thâm thúy không thấy cảm xúc. Hắn sải bước đi qua, như là muốn khiêng Nam Cung Triệt đang dựa vào vai Phượng Thiển đi, nhìn Phượng Thiển trợn mắt há hốc mồm. "Đa tạ ý tốt của bệ hạ, bản cung nghỉ ngơi trong chốc lát, đã tốt hơn nhiều. Hiện tại, bản cung có thể đi, không dám làm phiền bệ hạ." Sắc mặt Nam Cung Triệt có chút khó coi, kháng cự rút tay mình ra khỏi tay nam nhân kia. Sắc mặt Quân Mặc Ảnh cũng khó coi theo. Nhìn một cái là biết tiểu nhân gian trá, rõ ràng bản thân có thể đi, nhân cơ hội ăn đậu hũ nữ nhân của hắn tính là cái gì?! "Bất luận như thế nào, Thái tử đều là vì cứu Thiển Thiển mới chịu tổn thương, trẫm và Thiển Thiển nên đưa Thái tử trở về mới phải." Quân Mặc Ảnh lạnh lùng nói. Nam Cung Triệt cũng không nói từ chối, đen mặt xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hai người trở về doanh trướng. Hắn đi lại cũng không thong thả, như là có chút gian nan. Phượng Thiển không nói gì đi sau lưng hai người, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu. Lý Đức Thông tuyên Thái y đi qua, vốn định để Thái y nhìn đế vương một cái, lại bị đế vương lạnh lùng liếc một cái không dám lên tiếng. Một phen kiểm tra xuống, phát hiện Nam Cung Triệt bị thương thật đúng là không nhẹ, một khối màu đọng rõ rang sau lưng liền đủ để thuyết minh điểm này. Trừ chỗ đó ra, xương bánh chè cũng bị mảnh vụn làm bị thương, màu đen càng ngày càng đậm, giống như nhiễm đầy máu. Thập Nhất đứng ở bên cạnh, nhìn xem tâm muốn vỡ ra. Nếu hắn cũng đi yến tiệc đó, tuyệt đối sẽ không để chủ tử vì cứu nữ nhân kia mà bị thương thành như vậy hơn nữa là nữ nhân người khác. Nghĩ đến đây, hắn trừng mắt nhìn Phượng Thiển một cái: "Đây là ma tinh, mỗi lần gặp phải nàng không phải chuyện gì tốt.” Phượng Thiển nhận thấy ánh mắt hắn, hừ một tiếng, hỏi Nam Cung Triệt: “Còn có chỗ nào khác không thoải mái không?" Nàng nhíu mi tâm: "Thử hoạt động gân cốt một chút xem, có chút đau đớn nhỏ có khả năng không dễ phát hiện. Cẩn thận một chút, đừng chờ miệng vết thương nhiễm trùng mới phát hiện, đến lúc đó liền thật sự xảy ra vấn đề." Nam Cung Triệt cười lắc đầu: “Không có việc gì, không cần lo lắng." Lúc này Phượng Thiển mới từ bỏ. Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có người đến bẩm báo, nói là Đoan vương gia phụng mệnh đến mời đế vương đi qua, có việc lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]