Phượng Thiển suýt nữa liền thốt ra: "Trong những người này cũng bao gồm ngươi sao?” Nhưng há miệng thở dốc, vẫn nuốt lời định nói trở vào. Ít nhất cho tới bây giờ, nam nhân này đối với nàng rất tốt, không cần phải hỏi cái này. Nếu một ngày nào đó trong tương lai, nàng phát hiện ngay cả hắn cũng không thể tín nhiệm, như vậy từ đó không tin ai nữa, không cần hỏi nhiều. Có một số việc, chỉ có thể dựa vào hai mắt của mình nhìn, chỉ dựa vào hỏi là vô dụng. Cho nên đến cuối cùng, nàng gật đầu, khóe miệng tươi cười không giảm: “Ừ, ta đã biết." Thân phi đi một đường đều thẫn thờ, trong lòng vừa ghen tị vừa khủng hoảng, vừa sợ hãi vừa sầu lo, toàn bộ cảm xúc phức tạp trong đầu nảy lên, như muốn bao phủ cả người nàng. Không đợi nàng trở lại cung Thi Họa, nửa đường đã bị người của Thái Hậu mời đi qua. Thân phi biết Thái Hậu tích tĩnh, ngày thường đều miễn phi tần bái kiến, càng miễn bàn là chủ động triệu kiến phi tần nào. Hơn nữa xưa này Thái Hậu không thích nàng, đối với phi tần khác ít nhất còn có thể hòa ái cười, lúc nhìn thấy nàng lại bình thản không có biểu tình gì, cho nên lần này triệu kiến nàng, tuyệt đối không đơn giản. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không thể nghĩ được nguyên nhân. Thôi, Thân phi lắc đầu, chờ gặp qua sau đó tự nhiên sẽ hiểu. Tiến cung Phượng Minh bái kiến Thái Hậu, mới đầu cũng không có vào hẳn việc chính, Thái Hậu một câu có một câu không quan tâm thân thể và tình hình của hắn gần đây, nhìn qua thật đúng như là cực thích nàng, đơn thuần mời nàng uống trà mà thôi. Thân phi không khỏi trào phúng nhướng mày. "Nghe nói Thân phi mới vừa đi cung Phượng Ương?!" Tay Thái Hậu cầm tách trà, hơi nóng mờ nhạt bay lên, như là lơ đãng hỏi, giống hệt với quan tâm nàng vừa rồi. Nhưng Thân phi biết không phải. Nếu nàng không đoán sai, đây mới là trọng điểm hôm nay Thái Hậu tìm nàng đến. "Bẩm Thái Hậu, quả thật nô tì đi cung Phượng Ương." "Ừ." Thái Hậu gật đầu, phượng thoa lắc lư theo động tác của bà lung lay vài cái, lóng lánh làm cho người ta không thể nhìn thẳng. "Thăm Thiển phi đi." Thái Hậu Vi Vi nâng mắt, liếc Thân phi một cái: "Các ngươi đều đến từ Tây Khuyết, nghĩ đến quan hệ hẳn là không kém, đi xem cũng nên là." Thân phi nói rõ: “Kỳ thật, nô tì vẫn chưa nhìn thấy Thiển phi." "Hả, đây là vì sao?" "Lúc nô tì đi cung Phượng Ương, Thiển phi không ở trong cung, hình như là đi cung Càn Long tìm Hoàng Thượng, sau lại trở về với Hoàng Thượng. Nô tì nghĩ, Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy nô tì, cho nên nhìn thấy nô tì từ xa, liền trực tiếp để nô tì trở về." Nói tới đây, Thân phi cười khổ một tiếng: "Nô tì thậm chí còn chưa kịp nói với Thiển phi nửa câu." "Ngươi đứa nhỏ này, chính là tâm tính rất đơn thuần." Thái Hậu thở dài, thương hại nhìn nàng: "Sao ngươi chỉ biết là Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy ngươi, mà không phải Thiển phi không muốn nhìn thấy ngươi?!" Thân phi ngẩn người. "Thái Hậu…" "Ai gia vốn không muốn nói, nhưng thật sự là không đành lòng nhìn ngươi như vậy. Ngươi ngẫm lại xem, trong đó nếu không có ai nói này nói nọ, Hoàng Thượng còn làm đến bước này sao?" Ánh mắt Thân phi chợt lóe, trong lòng đã hiểu được ý tứ của Thái Hậu, cũng đoán được hôm nay Thái Hậu tìm nàng đến đến tột cùng là có chuyện gì. Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể giả bộ hồ đồ hiểu: “Nô tì ngu dốt, ý Thái Hậu là…" Thái Hậu biết nàng giả ngu, nhưng cũng không ngại, chậm rãi nói: “Tính tình của Thiển phi, ngày thường nhìn như là người vô hại. Chẳng qua, lòng người cách cái bụng, ai biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]