Quân Mặc Ảnh chỉ vì bồi vật nhỏ, cũng không buồn ngủ, cho nên giờ phút này liền lẳng lặng ôm nàng như vậy, nhìn dáng vẻ nàng ngủ say, trong lòng vô cùng bình thản và yên tĩnh. Thời gian trôi qua từng giây một, hắn lại không biết chán nản, phiền muộn. Khả năng tối hôm qua quả thật vật nhỏ rất mệt, hôm nay khó được khi nàng có hứng một lần, để nàng ngủ nhiều một lát. Bằng không vật nhỏ có thể nháo đến ngất trời. Quân Mặc Ảnh ôm loại ý tưởng này, rất lâu đều không gọi Phượng Thiển dậy. Thẳng đến khi hắn phát hiện trên người vật nhỏ càng ngày càng ấm dần lên, thậm chí nóng có chút không bình thường, này mới hiểu được, vật nhỏ bị bệnh. Trong lúc nhất thời vừa tức vừa giận, vừa dở khóc dở cười. Ngay cả chính thân mình mình nàng cũng không biết, sao phải nói không có trở ngại gì, nếu sớm tìm Thái y đến xem, có lẽ sẽ không nhất định biến thành phát sốt thế này. Cũng tức hôm qua mình không biết tiết chế, biết rõ vật nhỏ chính là người không thể ngăn miệng lại, sao còn phải tích cực hùa theo, muốn nàng một lần lại một lần nói lại. Nhưng thân mình vật nhỏ cũng quá yếu đi, đã vậy còn quá dễ nhiễm phong hàn, thật sự là…. Về sau nên dưỡng thật tốt mới được. Quân Mặc Ảnh ôm thân thể của nàng lắc lắc: “Thiển Thiển, Thiển Thiển, mau tỉnh lại." Lại nhìn thấy mí mắt nàng giật giật, chính là không mở, trong lòng vội vàng xao động, lại nâng tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của nàng: “Thiển Thiển, mau tỉnh lại, đừng ngủ." Phượng Thiển mơ màng nghe được có người kêu nàng, nhưng là đau đầu nàng hoàn toàn không để ý tới, muốn cho người nọ đừng gọi nàng nữa, nhưng vừa mới há miệng thở dốc, lập tức một trận cảm giác nóng như lửa đốt ở cổ họng bốc lên. Ngay cả nói cũng không nên lời. Phượng Thiển không mở miệng được, đơn giản cũng không mở miệng nữa, nằm ở đằng kia giả chết. Mi tâm của Quân Mặc Ảnh nhíu chặt, chạy nhanh đứng dậy, tùy ý lấy cái áo ngoài khoác trên người, liền ra bên ngoài gọi người. Phân phó Đông Dương Lưu Nguyệt lấy nước lạnh vội tới hạ nhiệt độ cho Phượng Thiển, lại sai nô tài đi ra ngoài tìm Thái y, cuối cùng trở lại nội điện, lôi kéo tay Phượng Thiển, vẫn bồi ở bên người nàng. Cởi y phục của Phượng Thiển, hai nha hoàn không hề trì hoãn nhìn thấy những vết xanh tím trên người nàng, lần trước từ ngoài cung trở về, còn thấy ở cổ, hôm nay là trải rộng toàn bộ thân mình. Ở trên làn da trắng nõn trơn bóng của Phượng Thiển, những dấu vết loang lổ này liền có vẻ ái muội đáng chú ý, khiến người khác mơ màng hết bài này đến bài khác. Tuy rằng hiện tại hai nha đầu không có tâm tình vui đùa, vẫn là tránh không được mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của đế vương. Cảm nhận được sức nóng trên người được hạ xuống bằng nước lạnh, Phượng Thiển thoải mái nỉ non một tiếng, không tự chủ được giật giật thân mình. Quân Mặc Ảnh vội vàng lôi kéo tay nhỏ bé của nàng: “Thiển Thiển, có phải có thể nghe được trẫm nói chuyện không, hiện tại liền mở mắt ra, ngoan, mau tỉnh lại." Phượng Thiển có thể nghe được hắn nói, chính là nàng thật không thoải mái, bất luận nàng cố gắng muốn mở mắt ra như hắn nói, thân thể lại không nghe sai bảo. Nửa ngày, mới thốt ra một chữ: “Nước." Lưu Nguyệt ngẩn người, không nghe hiểu được nàng mơ hồ nỉ non không rõ nói cái gì, vẫn là Đông Dương thông minh bước nhanh tới rót chén nước đến. "Lấy đến." Đông Dương đang muốn đút cho Phượng Thiển, đã thấy đế vương đã ôm người trên giường vào trong ngực, vươn tay về phía nàng. Đông Dương vội vàng đưa qua. Động tác Quân Mặc Ảnh đút nước cho Phượng Thiển có chút gian nan, hầu như chảy ra hết một nửa, nhưng cũng khiến Phượng Thiển cảm giác cổ họng dễ chịu hơn nhiều. "Quân…" Phượng Thiển gian nan chống đỡ mở mí mắt, mới nói một chữ, tay nhỏ bé đã bị người cầm thật chặt: “Trẫm ở đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]