🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ách" không biết vì cái gì, Phượng Thiển cảm thấy trong giọng nói nam nhân này mang theo ý tứ hàm xúc dụ dỗ.
Nhưng hắn nói được cũng đúng, quả thật mất trí nhớ rất khó chịu.
Nếu có thể, nàng cũng hy vọng mình có thể sớm khôi phục trí nhớ.
"Ta biết, nếu bọn hắn có thể tra ra cái gì liền tốt nhất, ta sẽ phối hợp." Phượng Thiển cho hắn một nụ tươi cười an tâm, chợt lại nói giỡn: “Nhưng mà nếu không tra ra thì làm sao bây giờ ngươi tính tìm thần y ở dân gian đến trị sao?"
Trên mặt Quân Mặc Ảnh có vài phần bất đắc dĩ, nheo mắt phượng lại, sờ đầu nàng: “Cho dù không tra ra, nếu ngay cả Thái y đều không có cách nào, đại phu dân gian sao có năng lực!"
"Thiết, ngươi cũng quá không thành ý loại thời điểm này nên nói với ta, cho dù tìm khắp thiên hạ, ngươi cũng phải tìm ra người có thể chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của ta mới đúng."
"Nếu đây là Thiển Thiển hy vọng…."
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh sâu thêm vài phần, không nói tiếp, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết nên nói như thế nào, nếu đây là nàng hy vọng…, hắn sẽ cho sao?
Hắn từng nói qua, chỉ cần nàng muốn, hắn có, hắn đều có thể cho.
Nhưng hiện tại hắn cũng không muốn trả lại trí nhớ cho nàng, điều kiện tiên quyết là nàng thật sự mất đoạn trí nhớ kia.
"Trẫm đi trước, bữa tối nàng dùng trước đi. Đừng ăn nhiều, ban đêm không tiêu được, biết không?!"
Phượng Thiển cười hì hì gật đầu.
Lần này Quân Hàn Tiêu hồi kinh, mang theo kết quả tra vụ án mà ngày trước đế vương đi nam tuần tra. Chính là hắn không nghĩ tới, vừa về chợt nghe nói Hi phi bị sung quân biên cương, sung làm quân kỹ.
Nói không khiếp sợ là giả, dù sao trong những chứng cứ hắn mang về trước kia, y theo tính tình hoàng huynh, đều sẽ không động đến bất kỳ ai trong Quý gia.
Xem ra lần này, hoàng huynh thật tức giận.
"Hoàng huynh, đây là chứng cứ mấy vị lão thần trong triều nhận hối lộ của Quý gia làm rối kỉ cương, chỉ cần có mấy thứ này, những lão già kia tuyệt đối không trốn thoát được."
"Tội của Quý gia đã là chuyện ván đã đóng thuyền, dựa theo luật lệ, xử trảm trực hệ, tam tộc lưu đày." Quân Mặc Ảnh lạnh nhạt nói.
Trầm ngâm một lát, lại nói: “Nhưng người trong phủ ngươi, nếu ngươi muốn giữ lại, nên đổi thân phận cho nàng đi."
Quân Hàn Tiêu giật mình.
Nói thật, trước đó, hắn chưa từng nghĩ tới hoàng huynh sẽ nói như vậy.
Tuy rằng hắn và hoàng huynh xưa nay đều thân cận, nhưng loại việc thiên tư bao che này hoàng huynh sẽ không làm, đừng nói Quý Phán Tư là một trắc phi, cho dù là chính phi, cũng không có khả năng được khai ân.
Giống như trước kia hoàng huynh sẽ không xử trí Hi phi sớm như vậy.
Nói như vậy không rõ là tốt hay là xấu, là vì tiểu hoàng tẩu sao?
"Đa tạ hoàng huynh, chính là không cần như thế." Quân Hàn Tiêu cự tuyệt ý tốt của Quân Mặc Ảnh.
Hắn không nói thêm nữa, cũng không phải hắn tàn nhẫn không chịu cứu Quý Phán Tư, chính là loại việc này, nếu không bị người phát hiện cũng liền thôi, nếu bị người phát hiện, thật ra bản thân hắn không sao cả, nhưng đến lúc đó hoàng huynh sẽ rất khó xử.
Hoàng huynh cho hắn dàn xếp lưu tình là niệm tình huynh đệ, mà hắn từ chối cũng là bởi vì nghĩ cho hoàng huynh.
Quân Mặc Ảnh không nhắc lại chuyện này.
Một lát sau, hỏi: “Sau khi ngươi trở về, có từng gặp qua Trương Tiến?"
"Chưa từng." Quân Hàn Tiêu lắc đầu: "Thần đệ trở về Đoan vương phủ một chuyến, còn chưa kịp gặp bất kỳ kẻ nào liền tiến cung. Hoàng huynh đột nhiên nhắc tới hắn, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.