🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa qua giữa trưa, Phượng Thiển dùng xong bữa trưa, Lý Đức Thông liền mang theo hoa trồng trong nhà ấm và tiểu thái giám chăm sóc hoa đến đây.
Động tĩnh không nhỏ một đoàn người tiến vào, còn mang nhiều chậu hoa to nhỏ đến, đủ loại kiểu dáng hoa mùa đông.
Lưu Nguyệt tiến vào bẩm báo cho Phượng Thiển, Phượng Thiển lập tức để chuyện trong tay xuống, vừa mừng vừa sợ chạy đến trong viện. Còn chưa ra cửa liền nhìn thấy Lý Đức Thông đang chỉ huy tiểu thái giám đặt những chậu hoa kia xuống, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kích động.
Ngay cả chính nàng suýt nữa đã quên việc này, không nghĩ tới Quân Mặc Ảnh còn nhớ, thế nhưng ngay cả chuyện này đều làm tốt. 
"Ai ô, Thiển Phi nương nương." Lý Đức Thông thấy nàng, vội vàng cười tủm tỉm hành lễ. Sau này ở trong cung đắc tội ai đều được, chỉ có tiểu cô nãi nãi này phải hầu hạ thật tốt.
"Mấy loại hoa này đều do Hoàng Thượng tự mình chọn lựa để nô tài đưa đến, nương nương nhìn một cái, Hoàng Thượng nói, thích cái nào đều để lại cho nương nương."
"Thật sự?!" Hai mắt Phượng Thiển sáng ngời: "Ta giữ lại toàn bộ được không?"
Khóe mắt Lý Đức Thông kéo lên, thầm nghĩ tâm tiểu cô nãi nãi thật ra không nhỏ.
Tuy nói Hoàng Thượng sẽ không có ý kiến, nhưng nếu để người ta biết cung Phượng Ương chiếm hết hoa tốt tỏng nhà ấm trồng hoa, vậy tiểu cô nãi nãi còn không bị nước miếng các nàng làm chết đuối sao?
"Nếu nương nương đều thích, vậy để lại hết. Chính là không biết cung Phượng Ương có thể để hết không, dù sao nhiều hoa như vậy, muốn đều hết ở cùng một nơi, chỉ sợ phát triển không tốt."
Phượng Thiển nói chơi, cũng chỉ cần vài chậu, nàng muốn nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa.
Cho nên nghe xong Lý Đức Thông nói, không suy nghĩ, vẫn cười hì hì.
Phượng Thiển đi tới đi lui vòng quanh chậu hoa vài vòng, tùy tay chỉ nhìn thuận mắt giữ lại, cũng không hỏi tên là gì, dù sao Quân Mặc Ảnh để người ta đưa tới tuyệt đối không kém, nàng xem không hiểu, chỉ cần nhìn thích là được.
Lý Đức Thông vừa thấy, ánh mắt tiểu cô nãi nãi thực tinh tường, giữ lại tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, với nương nương khác trong cung, ngay cả chỗ Hoàng Hậu cũng không có đây chính là đặt mua cho cung Càn Long.
"Được rồi, cám ơn Lý công công" Phượng Thiển vui vẻ, cười tươi như hoa.
"Nô tài không dám, nương nương thích là tốt rồi." Tuy Lý Đức Thông đau lòng, nhưng cũng vui vẻ. Dù sao cũng không phải của hắn, cho ai mà không cho, chỉ có chủ tử vui vẻ mới tốt.
Nhìn tình hình hiện tại, thời gian tiểu cô nãi nãi nổi bật còn dài, lấy lòng luôn đúng.
Lúc Lý Đức Thông rời đi, Đông Dương vội vàng đưa hà bao lớn ra, lại để các cung nữ đưa hà bao nhỏ cho tiểu thái giám chăm sóc hoa.
Nàng cũng không có ý khác, dù sao về sau xác suất có thể sử dụng tiểu thái giám chăm sóc hoa gần như bằng không.
Chính là, tạo chút quan hệ luôn đúng, dù sao việc này từ nay về sau ai cũng không nói.
Quân Hàn Tiêu trở về Vương phủ, nghiêm cấm thị vệ trong phủ để Long Vi đi vào, Long Vi ở cửa tức chết, nhưng không có pháp, đành phải tạm thời tìm một chỗ ở tạm.
Quân Hàn Tiêu đã trở lại, vậy nói lên hai nữ nhân bị cấm túc trong phủ có thể thả ra.
Hắn cũng không quá khó xử các nàng, tuy rằng nhìn đã cảm thấy phiền lòng, nhưng vẫn mệnh hạ nhân thông tri các nàng một tiếng.
Đoan vương phi vừa được thả ra, bái kiến Vương gia xong, liền vội vàng tiến cung gặp Thái Hậu.
Lúc Quân Hàn Tiêu không ở đây, nàng chưa từng tiến cung, chỉ truyền lời với người bên cạnh Thái Hậu một lần, cho nên lần này bắt buộc phải đi thỉnh an.
Nhân tiện, cũng nên bẩm báo chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.