"Đây không phải là ghét bỏ chính mình được không? Ta..." Phượng Thiển cũng không biết giải thích với hắn như thế nào, nhưng nước miếng loại ở trên mặt, thật là rất... Khó có thể hình dung! Quân Mặc Ảnh đại khái cũng đoán được vật nhỏ nghĩ cái gì, buông tay nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ môi nàng một cái. Chợt cúi đầu cười, ái muội cắn bên tai nàng: “Trẫm đã nếm qua, sao còn sợ bẩn?" "Quân Mặc Ảnh, lưu manh!" Phượng Thiển tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, sao lại có người như thế! Không phải hắn là cổ nhân tư tưởng bảo thủ sao? Không phải hắn là hoàng đế cao cao tại thượng sao? Sao có thể nói lời không biết xấu hổ như vậy! Phượng Thiển rơi lệ đầy mặt, tự lấy mình làm tiêu chuẩn, tràn đầy tư tưởng không tranh với đời phát biểu: "Mặc kệ là cổ nhân hay là người hiện đại, đều là con người. Phàm là con người, đều con mẹ nó có tư tưởng, có dục niệm, kết quả là, đến cuối cùng đều sẽ đùa giỡn lưu manh!" Bình thường nhìn đứng đắn, chỉ có thể nói, bọn họ còn chưa tìm được người có thể để bọn họ đùa giỡn lưu manh! Đến bữa tối, quả nhiên Tề vương nghe lời Quân Hàn Tiêu nói "Tiểu hoàng tẩu sành ăn", cho hạ nhân chuẩn bị rất nhiều đặc sản Giang Nam. Tuy nói ở trong hoàng cung không thiếu gì, nhưng tay nghề đầu bếp Tề vương phủ cũng rất giỏi, làm ra thức ăn đều có phong vị khác. Vì là gia yến, Quân Mặc Ảnh để tất cả mọi người không cần giữ lễ tiết, cùng ngồi ăn trên bàn. Phượng Thiển ăn vô cùng thích, vô cùng vui vẻ, hơn nữa, quả nhiên Tề vương là người hiểu ý không để người ta chuẩn bị cà rốt! Hình tượng ăn như hổ báo của nàng đã sớm khắc sâu lòng người, cho nên Lý Đức Thông và Quân Hàn Tiêu, thậm chí Hi phi đã quen mắt, nhưng Tề vương và Tề vương phi mới thấy lần đầu, bị tướng nàng ăn làm cho sợ. Đừng nói là ở trước mặt đế vương, cho dù là một mình, là một nữ tử, là một nữ nhân trong hậu cung, sao tướng ăn có thể như vậy? Lại nhìn Quân Mặc Ảnh, rõ ràng là tâm tình rất tốt, không hề để ý, quả nhiên khiến người ta mở rộng tầm mắt. "Không phải đã nói với ngươi sao, không được ăn nhiều cua như vậy." "Ta mượn một con!" Phượng Thiển cắn chân cua, thản nhiên cướp lấy cua từ chỗ hắn. Quân Mặc Ảnh vui vẻ. "Trẫm có nói qua, chỉ được ăn một sao?" Quả thật vật nhỏ chỉ thích cua, nhưng nàng lại không lấy chỗ kia, liều mạng ăn cua ở chỗ hắn. Tính toán lại, tuyệt đối không chỉ là hai con cua. "Ngươi khi dễ người..." Phượng Thiển ủy khuất bĩu môi, nàng thật vất vả nghĩ ra chiêu mới, thế nhưng liền bị hắn đả kích như vậy! "Tề vương, đầu bếp nhà ngươi làm cua thật ngon." Nàng tội nghiệp nhìn: "Nhưng Hoàng Thượng sợ nhiều người không đủ, cho nên không cho ta ăn, ngươi giúp ta khuyên nhủ hắn được không?" Tề vương yên lặng thở dài, tuy rằng hắn không biết hai người này đang làm trò gì, nhưng sao hoàng huynh có thể bởi vì nguyên nhân này sẽ không cho nàng ăn? Không khoa trương nói một câu, có lẽ đồ ăn, đó là tiểu hoàng tẩu cướp được trong bát hoàng huynh, hoàng huynh cũng luyến tiếc nói nàng nửa câu không phải. Dáng vẻ Tề vương như cũng không biết phải làm sao, trưng cầu nói: “Hoàng huynh, nếu tiểu hoàng tẩu thích, thần đệ cho người đi làm thêm, không cần..." Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói tiếp, đã bị Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm đánh gãy: “Ngươi đừng nghe nàng nói bậy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]