🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hi phi tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngất xỉu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chưa từng bị người khác nói như vậy?
Tiểu tiện nhân này, tiểu tiện nhân!
Bây giờ còn ở trước mặt mình, đã dám làm nũng cáo trạng với Hoàng Thượng như vậy, nếu mình không ở đây, không biết nàng còn đảo ngược thị phi gì nữa!
Thật sự là đáng giận, rất đáng giận!
Trạng thái của Quân Hàn Tiêu hoàn toàn trái ngược, môi mím lại, nghẹn cười đến mức suýt nữa sốc hông.
Ai bảo ngươi không có mắt, dám trêu chọc tiểu cô nãi nãi. Không biết người ta là người không chịu được chút mệt nào sao?
Nhưng mà, hoàng huynh cũng đủ lợi hại, mới một buổi tối, dạy dỗ người ta thành như vậy.
Nếu là hôm qua, không chừng tiểu cô nãi nãi liền tức giận đến trực tiếp vứt bỏ mức quả. Hiện tại lại khác hoàn toàn, biết không thể đối nghịch với hoàng huynh, biết lấy lòng hoàng huynh, biết bị ủy khuất sẽ làm chủ cho nàng chỉ có một mình hoàng huynh.
Không hổ là hoàng huynh.
Thật cao minh!
Phượng Thiển đợi nửa ngày cũng không thấy Quân Mặc Ảnh nói chuyện, nghĩ hắn đang tức giận, nhưng sắc mặt hắn lại không khó coi như vừa rồi, nhất thời trong đầu có chút khó hiểu.
Tuy rằng chiêu áp lực dư luận của nàng chính là biện pháp hay của thế kỷ hai mươi mốt, nhưng nếu nam nhân này không làm theo lẽ thường thì nên làm cái gì bây giờ?
Nghĩ đến đây, Phượng Thiển không bình tĩnh.
Giống như, khả năng, có lẽ... Nam nhân này thật đúng là người không làm theo lẽ thường? Nếu không sao tối hôm qua sẽ nắm tay một "Nam nhân" rêu rao khắp nơi?
A a a, hiển nhiên áp lực dư luận vô dụng với hắn!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
"Đại ca..." Nàng mân cái miệng nhỏ nhắn, lại quơ quơ tay hắn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Ta thật sự dọa người sao?"
Nếu dám nói có, cô nãi nãi liền đem ngươi...
Liền đem ngươi...
Phượng Thiển buồn bực thở dài, đột nhiên phát hiện giống như mình không làm được cái gì.
"Sao lại dọa người?"
Quân Mặc Ảnh thở dài, cầm tay nhỏ bé của nàng, vò đầu nàng: “Không phải đã nói với ngươi sao, ngươi thích cái gì, nghĩ muốn cái gì, đều có thể. Chỉ là ít mứt quả thôi, ủy khuất làm cái gì?"
Đó thật sự để tất cả mọi người nhìn không vừa mắt, chỉ cần hắn không mở miệng, ai dám nói nàng nửa câu không phải?
Lời này vừa nói ra, xung quanh một mảnh thổn thức.
Nhìn đại ca này, đối xử với đệ đệ mình thật tốt!
Lại nhìn nữ nhân khiến người chán ghét kia, tình cảm huynh đệ người ta tốt đẹp, nàng lại không vừa lòng với người ta.
Thật sự là xứng đáng.
Sớm muộn cũng có một ngày cũng bị đuổi ra khỏi nhà!
Hi phi tức giận đến cắn sắp gãy răng.
Cố tình lúc này Quân Mặc Ảnh giúp đỡ Phượng Thiển vào xe ngựa, lúc đi qua bên người nàng, thản nhiên nói một câu: “Nếu lần tới không có việc gì mà tìm việc như vậy, liền trực tiếp về nhà đi."
Ngực Hi phi vừa tức vừa đau, thiếu chút nữa ngất đi.
Không có việc gì mà tìm việc?
Vì một tiệp dư nho nhỏ, trước mặt mọi người Hoàng Thượng vứt mặt mũi nàng xuống? Còn nói cái gì nếu lặp lại lần nữa, để nàng trực tiếp về nhà?
Về nhà, là về nhà ai? Hoàng cung hay là quý phủ?
Bởi vì liên quan đến Thái Hậu, Hoàng Thượng mới để mình cùng đi theo đi, hiện tại mới một ngày, Hoàng Thượng không quan tâm lời Thái Hậu nói sao?
Được, Phượng Thiển ngươi được lắm!
Lý Đức Thông sớm trợn mắt há hốc mồm, nghe vậy, hoàn toàn đi qua.
Quân Hàn Tiêu vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.