Quân Mặc Ảnh cũng không nghĩ tới nàng bị nghiêm trọng như vậy, tuy nói hắn vô tình, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút áy náy. Bạch Sương đang bôi rượu thuốc ở tay, định rảnh rồi lau mắt cá chân của Phượng Thiển. Mới đầu hoàn hảo, chỉ là lúc bôi rượu thuốc, Phượng Thiển cảm thấy có chút đau đớn, vẫn nhịn xuống. Nhưng đến khi Bạch Sương bắt đầu xoa chân nàng, Phượng Thiển không nhịn được hét thảm một tiếng. Mọi người đều sửng sốt. "Sao lại thế này!" Quân Mặc Ảnh nhíu mày. "Nô tỳ đáng chết!" Mặt mũi Bạch Sương trắng bệch, bùm một tiếng quỳ xuống. Phượng Thiển cảm thấy hắn muốn mắng khẳng định không phải Bạch Sương, mà là chính mình, đáng thương còn để nha đầu kia bị dọa thành như vậy, vì thế vội vàng muốn đỡ nàng dậy: “Không không không, ngươi đừng sợ, không liên quan đến ngươi. Ta đau, không nhịn được." Mặt Quân Mặc Ảnh càng đen. "Đều lui ra cho trẫm." Phượng Thiển nghĩ mình cũng phải lui ra, đang nhấc bước đi ra ngoài, Quân Mặc Ảnh lại bỗng dưng đi đến bên người nàng. "Nha, Hoàng Thượng..." Chân Phượng Thiển bị Quân Mặc Ảnh cầm lấy gác trên đùi hắn, khiến nàng hoảng sợ. Bàn chân trắng noãn, nho nhỏ nhưng thật ra đẹp mắt, Quân Mặc Ảnh thở dài, chỉ tiếc mắt cá chân sưng to giống đầu heo. Tay hắn nắm mắt cá chân Phượng Thiển, nhẹ nhàng động vài cái, đột nhiên dùng sức uốn. "Á~!!" Âm thanh vững chắc mười phần, đâu có run rẩy! Quân Mặc Ảnh cười: “Ngươi không thể chịu nhẫn sao?" Phượng Thiển đau nhe răng trợn mắt, nước mắt tràn đầy hốc mắt: “Ngươi thử xem, ngươi thử xem đi! Đau chết mất, đau chết ngươi có biết không!" Cẩu đản! Rõ ràng là mình không thể chịu đau thôi! Nếu chân hắn bị thương, không chừng khóc sướt mướt, cãi lộn đâu! Bạch Lộ Bạch Sương trực bên ngoài sợ tới mức chân đều nhuyễn, ngay cả Lý Đức Thông cũng có chút mơ hồ, nghe giọng này, chẳng lẽ Hoàng Thượng tự mình xoa chân cho Phượng tài nhân? Lý Đức Thông biết vậy nên sấm nổ đầy trời, rốt cuộc đây là tình huống gì! Hơn nữa Phượng tài nhân... Nàng nàng, nàng mất trí nhớ sao ngay cả quy củ cơ bản cũng quên? Hoàng Thượng là người nàng có thể hô to gọi nhỏ sao? Nàng còn nguyền rủa Hoàng Thượng! Nhưng kế tiếp hắn biết mình sai lầm rồi, đế vương vốn không để ở trong lòng, thậm chí trái lại an ủi Phượng tài nhân! "Trẫm biết ngươi đau, ngoan, lập tức tốt lắm. Nếu không làm tan máu bầm, ngày khác ngươi lại phải chịu khổ." "Nhưng ta đau! Ngươi còn không cho ta gọi hai tiếng?" Phượng Thiển nháy mắt liền khóc. "Được, ngươi kêu, ngươi kêu." Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ: "Kiềm chế chút, người không biết còn tưởng rằng trẫm khi dễ ngươi đâu." Phượng Thiển nghe xong liền càng ủy khuất, khóc một phen nước mũi một phen nước mắt: “Vốn chính là ngươi, chính là ngươi đánh ta thành như vậy, ngươi còn muốn nói sạo? Ta không thấy đường về, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi thế nhưng đánh ta... Đều là ngươi, làm hại ta bị Thái y đuổi ra! Các ngươi thấy ta mất trí nhớ, một người hai người tất cả đều khi dễ ta..." Quân Mặc Ảnh chưa gặp qua người dám nói hắn như vậy, còn một bên khóc một bên bày ra tội trạng của hắn. Nhưng kỳ quái, trong lòng hắn chẳng những không có chút không thoải mái, còn có chút đau lòng. Chính là hắn lớn như vậy cũng chưa từng an ủi ai, lúc này không biết phải làm gì cho đúng. "Tốt lắm tốt lắm, trẫm không cố ý, ngươi đừng khóc." Ngữ khí còn có chút khó khăn. Hắn chưa từng an ủi ai, không biết "Đừng khóc " là chất xúc tác nước mắt sao? Phượng Thiển từ khi mất trí nhớ tới nay chịu ủy khuất bao nhiêu đều nảy lên trong lòng, càng khóc càng thương tâm: “Ngươi không phải cố ý sao? Ngươi chính là cố ý! Chính ngươi khi dễ ta còn chưa đủ, ngươi còn làm cho nhiều người cùng nhau khi dễ ta..." Quân Mặc Ảnh liền hết chỗ nói, hắn khi nào thì làm cho người ta cùng nhau khi dễ nàng? Ôm nàng đứng dậy, như là khi ôm cún con như vậy, xoa đầu nàng nhẹ giọng trấn an: “Ngoan, đừng khóc, sau này trẫm sẽ không để người ta khi dễ ngươi." "Gạt người!" "Không lừa ngươi, quân không nói đùa." Phượng Thiển khóc nức nở một hồi lâu, mới ngẩng đầu: “Thật sự?" Nước mắt đã ươn ướt, lại càng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Quân Mặc Ảnh lau nước mắt, gật đầu: “Thật sự. Nhưng không cho ngươi khóc, trẫm xoa chân ngươi." "Nhưng ta đau." Phượng Thiển muốn dừng khóc, nhưng không lập tức dừng được: "Không cóđể thể làm cho nó tự tan sao?" "Không được." Quân Mặc Ảnh cự tuyệt rõ ràng lưu loát, không có chút cứu vãn. Bên trong dần dần không có tiếng động, Lý Đức Thông còn nhịn không được suy nghĩ, Phượng tài nhân tuyệt đối là chủ nhân tiền đồ vô lượng! Hắn đi theo đế vương nhiều năm, chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của đế vương? Từ trước cũng không phải không có ai chưa khóc, năm thứ hai đế vương đăng cơ, đối mặt một phi tần thất sủng sau khóc lớn đại náo, đế vương làm như thế nào? Giống như trượng trách sau trực tiếp đem người đến lãnh cung... Có thể thấy được đế vương đối với Phượng tài nhân quả thật là có chút không giống như vậy. Nhưng là vì cái gì không giống? Phượng tài nhân xinh đẹp? Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tỏng hậu cung cũng không phải không ai xinh đẹp hơn Phượng tài nhân, như thế nào cố tình đế vương bó tay với nàng? Tuyết bay lả tả, trong Dao Hoa trong thán hỏa như trước, chính là khác vừa rồi, không khí lạnh dần dần tiêu tán đi. Trần thái y khai xong phương thuốc đưa cho tiểu cung nữ, cũng nói với Đông Dương: “Đông Dương cô nương không cần lo lắng, Lưu Nguyệt cô nương vẫn tốt, tuy nói lúc này nhiệt độ cao có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không lưu lại di chứng gì. Lão phu khai dược, chỉ cần uống trong năm ngày, cam đoan có thể khỏi bệnh." "Đa tạ Thái y." Đông Dương cười, vội vàng đưa hà bao qua. Trần thái y tiếp nhận cũng không suy nghĩ. Tiền thưởng bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là, thay như vậy một nha đầu tuyên thái y, Hoàng Thượng lại cho Lý công công tự mình đến Thái y viện, còn giáo huấn toàn bộ Thái y viện! Lưu Nguyệt sốt mơ màng, nhưng cũng không có nghĩa là Đông Dương cũng mơ hồ, nhìn Trần thái y đi xa, Đông Dương có chút suy nghĩ. Không nói đến chủ tử đi thái y viện có thể mời thái y không, cho dù mời tới, cũng nên trừng mắt mắt lạnh mới đúng, sao có thể ôn hoà như vậy? Nếu thực sự là chuyện tốt, lúc trước các nàng đi mời thái y cũng sẽ không không có người đến đây. Hơn nữa nàng còn chú ý tới Trần thái y vừa rồi kêu nàng cùng Lưu Nguyệt đều là "Cô nương", lẽ ra các nàng là nha hoàn không thân phận, không đảm đương nổi một thái y tôn xưng. Nhưng ngắn ngủn nửa ngày, sao tất cả đều thay đổi? Chủ tử còn chưa trở về, đến tột cùng là đi nơi nào? Chẳng lẽ chủ tử gặp gỡ quý nhân? Phượng Thiển quả thật là gặp gỡ quý nhân, nhưng lúc này nàng cũng rất rối rắm, chính mình gặp gỡ quý nhân này đến tột cùng là tốt hay xấu? Nói không được rồi, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nhưng thật ra về sau nếu không có người khi dễ nàng, tìm thái y cho Lưu Nguyệt! Nói được rồi... A a a chẳng lẽ đêm nay nàng sẽ bị "ăn"?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]