Chương trước
Chương sau
Editor: demcodon
Trải qua bàn bạc thời gian thì Hoắc An Lăng và A Thập thành thân là mùng sáu.
Đêm mùng năm hôm đó Hoắc An Lăng và A Thập nghe theo bọn người Kỷ phu tử nói quy củ "trước khi thành thân một đêm không thể gặp mặt" phải tách ra.
Không đợi Hoắc An Lăng bày tỏ kháng nghị thì A Thập đã bị Kỷ phu tử lôi về nhà y để lại Hoắc An Lăng một mình trong nhà "vườn không nhà trống".
Đại khái là quen những ngày gần đây ôm người vào trong lòng ngủ nên Hoắc An Lăng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được. Hắn kiên quyết không thừa nhận mình mắc chứng lo âu tạm thời trước thành thân, thậm chí ôm chăn thành một cuộn vào trong ngực cũng không có cảm giác. Bất đắc dĩ Hoắc An Lăng đành phải xoay người ngồi dậy, sau đó mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà yên lặng nhớ đến mình trả qua cuộc sống hai mươi mấy năm...
Xem như vẫn là nhớ đến những chuyện sau khi mình xuyên việt nữa, sâu trong trí nhớ có một thứ gì đó làm cho Hoắc An Lăng nghĩ đến có chút mất hứng. Bất quá nghĩ đến sau khi xuyên việt thì Hoắc An Lăng rất nhanh nhảy tới ký ức có A Thập.
Trên thực tế, ngay cả Hoắc An Lăng cũng cảm thấy mình rất kỳ quái, mình sao có thể nhớ rõ kỹ càng mỗi một ngày trải qua với A Thập như vậy chứ. Hơn nữa, Hoắc An Lăng cũng rất kỳ quái mình rốt cuộc thấy điểm nào hấp dẫn nhất ở A Thập.
Xinh đẹp? Thật sự không nói trước mình ở xã hội hiện đại nhìn thấy thiên tiên hoặc là thiên hậu, đặc biệt là minh tinh nhưng mà sau khi xuyên việt thì Kỷ phu tử lớn lên cũng không tệ. (Kỷ phu tử: hắt xì!).
Săn sóc? Đương nhiên A Thập rất là hiểu chuyện, nhưng mà khi nói lên biết lời nói là lạnh hay nóng. Hoắc An Lăng có chút xấu hổ nhớ lại, có loại đặc chế hình như là mình...
Dịu dàng? Hoắc An Lăng cảm thấy A Thập không nghịch ngợm cũng rất dịu dàng rồi.
Trong đầu nhanh chóng qua một lần, Hoắc An Lăng cuối cùng xao động. Quả nhiên vẫn là loại đơn thuần mà toàn tâm ỷ lại mình như A Lăng làm cho mình không có thuốc chữa mà nhanh chóng rơi vào trong tay giặc.
Dù sao đối với cuộc sống hơn hai mươi năm của mình thì loại chuyện này không mang theo mục đích gánh vác nhiệm vụ gì, đơn giản chỉ vì người này mà mình sinh ra không muốn xa rời thật sự là rất khó khăn.
Hoắc An Lăng nghĩ, có lẽ về sau hắn cũng có thể gặp được loại tình cảm như thế. Nhưng mà bây giờ trong lòng hắn đã có A Thập, như vậy từ nay về sau ngày nào đó mình chết trong tay ai thì vĩnh viễn chính là A Thập.
Vì vậy Hoắc An Lăng không rối rắm chuyện này nữa, bắt đầu cười ngây ngô tưởng tượng cuộc sống của hắn và A Thập sau này.
Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Hoắc An Lăng vội vàng đi mở cửa thì nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy Kỷ phu tử: "An Lăng, đệ chưa ngủ nữa hả?"
"Hở, Kỷ phu tử, sao lúc này huynh lại đến đây?" Hoắc An Lăng xoay mặt nhìn ra ngoài, phía đông mặt trời còn chưa sáng lên.
"Còn không phải bị đuổi ra ngoài sao?" Kỷ phu tử "nào" một tiếng, sau đó đi vào trong nhà rồi tự rót cho mình một chén nước uống mới mở miệng nói: "Ta nói này, đệ không phải là buổi tối trước khi ngủ đều muốn kể chuyện xưa cho A Thập chứ?"
Dưới tiếp nhận của Hoắc An Lăng thì ánh mắt "đại khái là đúng như vậy". Kỷ phu tử thở dài: "Ta nói trách không được hắn một mực nói muốn ta kể chuyện xưa, còn nói đệ vẫn luôn làm như vậy."
Trên thực tế có đôi khi A Thập bởi vì Hoắc An Lăng "sờ sờ" rất thoải mái cho nên muốn Hoắc An Lăng "phục vụ" y, mà Hoắc An Lăng lại kiêng kỵ thân thể A Thập không thể làm nhiều lần nên sẽ kể chuyện xưa cho y nghe dời lực chú ý. 
Cho nên, nói như vậy cũng là A Thập ngủ không được hoặc là tinh thần tương đối hưng phấn nên xảy ra chuyện này. Bất quá... chẳng lẽ A Thập cũng yêu cầu Kỷ phu tử như vậy hả?
Nghĩ đến tính tình A Thập nghe một câu chuyện sẽ muốn hỏi "vì cái gì" thì Hoắc An Lăng rất không có thành ý mặc niệm một chút cho Kỷ phu tử.
"Này ê ê ê, ta chú ý tới ánh mắt của đệ nhìn có chút hả hê đó!" Kỷ phu tử lại rót một chén nước —— cũng may bởi vì nửa đêm A Thập rất thích uống một chén nước, mỗi ngày đều như thế cho nên Hoắc An Lăng sớm đã thành thói quen trong nhà mọi lúc đều có nước ấm để sẵn —— sau đó tiếp tục bắt đầu kể khổ: "Nhưng khi ta kể cho hắn nghe những câu chuyện thánh hiền kia thì hắn lại nói ta kể không dễ nghe? Còn nói ta kém hơn đệ?"
Nói đến đây Kỷ phu tử thở phì phò: "Ta không rõ câu chuyện một tên hòa thượng, một con khỉ, một con heo, một người trọc đầu và một con ngựa trắng thì có gì dễ nghe!"
Đúng vậy, là nguyên văn lời nói của A Thập —— dù sao hắn ngoại trừ nhớ rõ tên "Tôn Ngộ Không" thì tên những nhân vật khác đều là mây bay. Không có biện pháp cho nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng căn cứ từ nhân vật chính đặc sắc trong trong trí nhớ của mình kể khái quát cho Kỷ phu tử biết.
Chỉ là A Thập không nghĩ tới hắn lại một mực đọc đủ loại thi thư, tự nhận mình biết học thức sâu rộng chọc cho người tức giận đến dở khóc dở cười.
Bất quá lúc dở khóc dở cười y cũng có chút ít buông lỏng —— đối với vị này mà nói có thể có tâm tình và hành vi như vậy đối với hắn mà nói vốn là như thế nào cũng khó có khả năng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà khi Kỷ Phu tử nhìn thấy A Thập bởi vì bất mãn hắn kể câu chuyện xưa không hấp dẫn nhiều màu sắc mà than thở nói như thế nào cũng không chịu ngủ thì nội tâm vừa mới biến mất ủ dột lại tụ lại —— hắn không biết A Thập có thể khôi phục lại trí nhớ một lần nữa hay không, hơn nữa hắn cũng không biết nếu như A Thập khôi phục lại trí nhớ có thể đưa mình đến trước mặt người kia hay không?
Nếu như có thể hắn vẫn là hy vọng A Thập chỉ đơn giản vui vẻ như vậy —— có lẽ là hắn ích kỷ, dù sao hắn đã thề đời này cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của người kia.
* * *
Bởi vì không có câu chuyện bên gối thôi miên cho nên sáng ngày hôm sau A Thập xuất hiện với hai đôi mắt quầng thâm nhàn nhạt. Bất quá bởi vì A Thập có làn da rất tốt, chỉ cần dặm chút phấn là có thể che đậy hoàn mỹ rồi.
Tiểu Thúy nhìn thấy dáng vẻ mơ màng của A Thập ở một bên giúp đỡ nhưng trong lòng vẫn có chút ê ẩm chua chát. Bất quá nàng biết rõ ở trong ngày này có thể biểu hiện ra ngoài cũng chỉ có thể là cao hứng, cho dù nàng không vui cũng phải đưa ra nụ cười.
Giống như câu nói kia Hoắc đại ca an ủi nàng “Chân trời xa xăm nơi nào không cỏ thơm, làm gì đơn phương yêu mến một gốc cây thông.” Mặc dù tiểu Thúy đến bây giờ còn cố chấp cho rằng rất nhiều cây còn kém hơn Hoắc An Lăng nhiều, vừa lớn lại khỏe mạnh, chất lượng cũng tốt hơn cây thông.
Hiện tại Hoắc An Lăng vừa lớn lại khỏe mạnh, chất lượng cũng tốt hơn cây thông đang mặc hỷ phục màu đỏ, vui sướng hài lòng chờ tân nương nhỏ của mình, hoặc là nói là tân lang nhỏ đi ra ngoài.
Người trong thôn đều rất nhiệt tình, nhất là ở trong thôn đã lâu không có loại việc vui thành thân này. Cho nên thôn trưởng, Vương đại bá, Lưu đại ca còn có mặt mấy hán tử tráng niên khác sớm đến bắt đầu giúp đỡ dựng tiệc rượu đã định sẵn trước đó, dùng vải đỏ còn có đèn lồng màu đỏ trang trí rạp. Sau đó bọn họ lại ngựa không dừng vó mang tất cả bàn ghế chén đũa gì đó đã đăng ký mượn các nhà lần lượt dọn lên từng cái một, dọn một bàn rồi lại một bàn.
Mà những người khác trong thôn không có phụ trách giúp phu phu thành thân, bởi vì nam nhân nhà mình có quan hệ tốt với Hoắc An Lăng nên các nữ nhân cũng giúp rửa chén đũa, còn có hỗ trợ gia vị hoặc là xử lý nguyên liệu nấu ăn cái gì đó.
Mặc dù nói cưỡi ngựa trắng vô cùng tuấn tú, nhưng mà ở trong thôn duy nhất có thể tìm được cũng bất quá là hai con trâu, loại bỏ con lớn tuổi sức yếu ra còn lại một con kéo xe được treo ở trên cổ một đóa hoa bằng vải đỏ thẫm, đó là “công cụ” hôm nay Hoắc An Lăng cưới A Thập.
Cũng may ở nông thôn, nam tử trước khi kết hôn không có tập tục như giữa nam nữ bắn quả táo, vượt qua chậu than gì phức tạp. Cho nên khi tiếng kèn sona vang lên thì cho phép tân lang cũng cười ha ha kéo bàn tay thon dài của người yêu nhỏ bé của mình ngồi lên trên xe trâu.
Hoắc An Lăng cười đến khóe miệng thiếu chút nữa toét đến mang tai rồi.
Một bên người trong thôn bất kể là thiệt tình hay là lễ phép, trên mặt mọi người đều treo nụ cười tươi làm cho nhân vật càng thêm vui vẻ.
Nhất là những tên nhóc choai choai hoặc là mấy tiểu tử mới mọc tóc trơ mắt nhìn A Thập hôm nay thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp và Hoắc An Lăng đặc biệt anh tuấn, đều vụng trộm mà muốn —— xem ra nam nữ gì cũng không là vấn đề, nhìn bọn người Hoắc đại ca và A Thập thoạt nhìn không phải là rất xứng ư?
Đại khái là thuốc nổ cũng chưa có phát minh ra cho nên cũng không có pháo mở đường gì. Bất quá Hoắc An Lăng cảm thấy người trong thôn, nhất là những người chưa thành thân đều chen đến phía trước muốn xem A Thập. Hoắc An Lăng không nghĩ tới mình cũng là đối tượng cho những tiểu tử muốn lập gia đình kia xem, tiếng ồn ào của những tiểu tử này đã đủ lớn rồi.
Bất quá nhìn thấy A Thập ôm lấy mình có chút thẹn thùng, càng nhiều thêm hưng phấn được yêu thích đến gương mặt đỏ bừng. Hoắc An Lăng cảm giác mình vẫn nên hào phóng một chút là được. Dù sao A Thập của mình dễ thương như vậy, hôm nay tiện nghi để cho các ngươi nhìn một chút là được rồi, hừ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.