Editor: demcodon
Mặc dù nói núi rừng không tính lớn nhưng trên thực tế cũng không tính là nhỏ. Nhất là lúc chỉ nhằm vào một mình Hoắc An Lăng.
Nhưng bây giờ chung quanh vừa rồi không có người, hắn lại sợ lúc mình chạy về trong thôn tìm người giúp thì A Thập sẽ chờ không được. Cho nên Hoắc An Lăng chỉ có thể vừa lớn tiếng gọi tên A Thập, vừa đi đường cẩn thận xem xét.
May mà Hoắc An Lăng không có gọi mấy lần thì đã nghe được đáp lại. Mặc dù còn mang theo kiểu khóc nức nở nhưng Hoắc An Lăng cũng hiểu được A Lăng không có vấn đề gì, vì vậy vội vàng chạy tới.
A Thập ngồi dưới đất mắt nước mắt lưng tròng nhìn chân mình, trong tay còn cầm một quả hồng nhỏ như trứng gà.
Khi Hoắc An Lăng chạy tới thì nhìn thấy chính là một bộ cảnh tượng như vậy. Hoắc An Lăng đặt ba lô ở một bên nhảy xuống từ sườn đất nghiêng nghiêng kia.
A Thập gặp được Hoắc An Lăng giống như là gặp được người thân của mình, hoan hô một tiếng muốn nhào lên. Kết quả quên vết thương trên chân y, trên chân co rút đau đớn làm cho miệng y mím một cái muốn khóc lớn.
"Ngươi còn khóc! Ta nói rồi không được chạy loạn." Đợi đến lúc ôm A Thập vào trong ngực thì Hoắc An Lăng mới phát hiện toàn thân mình đã ra đầy mồ hôi lạnh, nhìn xem vẻ mặt ủy khuất của A Thập hắn tràn ngập sốt ruột và khủng hoảng chuyển hóa thành lửa giận. -demcodon Thế nhưng hắn lại không nỡ đánh A Thập, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phu/182273/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.