Editor: demcodon Hoắc Kiều Niên lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Đường Khê thì đối phương còn là một đứa bé béo ục ịt. Bởi vì cũng không biết ngày sinh thật sự của Triệu Đường Khê cho nên tính ước chừng ra, tuổi tác giữa nhóc và Triệu Đường Khê chênh lệch ước chừng là hai tuổi. Cho nên lúc Hoắc Kiều Niên vịn vào cái nôi bên cạnh nhìn bánh bao nhỏ Triệu Đường Khê ở bên trong trợn to đôi mắt, mắt cũng không chớp mà nhìn bánh bao nhỏ vừa ngủ vừa chảy nước miếng cũng không kỳ quái. Tròng mắt ùng ục xoay chuyển, Hoắc Kiều Niên nhìn về phía cung nữ canh giữ ở một bên nện bước chân nhỏ mập ngắn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới: "Tỷ tỷ xinh đẹp, Kiều Niên muốn ăn mứt hạnh nhân." Tiểu cung nữ bị một đứa bé đáng yêu dùng giọng mềm ngọt ngào như vậy thỉnh cầu tim cũng muốn nhũn, nhưng nhìn thấy hài nhi nào đó vẫn còn đang ngủ say nàng hơi do dự. "Kiều Niên biết chăm sóc đệ đệ đấy!" Hiện tại Hoắc Kiều Niên còn chưa phân biệt rõ bối phận lắm, nhóc ưỡn bộ ngực nhỏ của mình rất là kiêu ngạo nói: "Hơn nữa bên ngoài còn có cung nữ tỷ tỷ trông coi, tỷ tỷ xinh đẹp không cần lo lắng." Có đôi khi một đứa bé khen ngợi so với một người trưởng thành khen ngợi lại càng dễ làm cho đầu óc nữ nhân... thiếu nữ choáng váng. Sau khi đuổi cung nữ đi Hoắc Kiều Niên nhìn trái nhìn phải phát hiện không có người chú ý mình lập tức duỗi ra bàn tay nhỏ mập mạp xốc lên chăn nhỏ bọc trên người bánh bap nhỏ Triệu Đường Khê —— cũng may thời tiết hiện tại cũng không lạnh. "Quả nhiên thật nhỏ!" Hoắc Kiều Niên nhìn từ đầu tới đuôi thấy đứa bé mập ngắn ngủn, rõ ràng mình cũng là thân hình năm khúc nhưng mà tự nhận mình so với đối phương "thân hình năm khúc" còn "thon dài" hơn một ít rất là hãnh diện bình phán. Ưm hừ hừ, ai kêu buổi tối hôm qua phụ vương nói mình ăn quá nhiều mà lớn lên quá thấp thế cho nên cả người như một quả bóng nhỏ chứ? Xem đi, nơi này có một người càng giống quả bóng nè! Hoắc Kiều Niên lập tức cảm thấy mình viên mãn. Vì vậy tâm tình sướng lên mây Hoắc Kiều Niên cảm thấy đứa bé mới vừa rồi còn bị mình khinh bỉ xem như một bóng lập tức đáng yêu đến không được —— ư, nhìn xem cái đầu tròn tròn này, gương mặt tròn tròn... oai oai a, đã ngủ rồi còn có lúm đồng tiền tròn tròn! Đừng dễ thương như vậy được không? Xúc cảm làn da trẻ con là tốt nhất, vừa mềm vừa co dãn vừa non vừa trơn, quả thật làm cho người yêu thích không buông tay. demcodon-lqd Vì vậy vốn chỉ là bàn tay định "sờ sờ lúm đồng tiền nhỏ" từ một biến thành hai. Từ "lúm đồng tiền tròn tròn", "vành tai tròn tròn", "mũi nhỏ tròn tròn" đến "chấn chấm nhỏ tròn tròn trước ngực" và "rốn nhỏ tròn tròn"... từng cái sờ soạng mấy lần. Không chỉ sờ lại còn xoa xoa bóp bóp, làm cho làn da non mềm của đứa bé đều nổi lên một hồi đỏ ửng. Đương nhiên Hoắc Kiều Niên vẫn là khống chế được sức lực trong tay cho nên bánh bao nhỏ tối đa chỉ là ngẫu nhiên không thoải mái mà "rầm rì" một tiếng, nhưng cũng không có ý tỉnh lại. Móng vuốt nhỏ mập mạp sờ soạng hai cái trên bụng mập mạp mềm mại của bánh bao nhỏ Đường Khê, Hoắc Kiều Niên chú ý tới một vật nhỏ bằng đầu ngón út. Sau một hồi nhóc mới quay đầu nhanh chóng nhìn xung quanh một chút —— rất tốt, vẫn chưa có người nào trở về. Vì vậy Hoắc Kiều Niên chỉ có hơn hai tuổi một chút, tuổi mụ ba tuổi cực kỳ nhanh cởi quần của mình nhìn nhìn "chim non" giữa hai chân mình ngủ say, lại thăm dò nhìn nhìn "sâu róm" mềm nhũn thành một cuộn của đối phương... a..., vì sao cái đó thoạt nhìn còn đáng yêu hơn mình nhỉ? Trong đầu đột nhiên nảy lên suy nghĩ lộn xộn, còn không có chờ nhóc nghĩ đến những chuyện khác thì Hoắc Kiều Niên đã nhìn thấy sâu róm ghé vào như là ngủ say thành một cuộn ở dưới mình nhìn chăm chú (sâu róm tỏ vẻ nó nằm cũng trúng đạn) vật nhỏ lại run run rẩy rẩy mà "đứng" lên! Ư ư! Chẳng lẽ ánh mắt của nhóc có lực lượng lớn như vậy? Trong nháy mắt mang ngày thường từ chỗ quản gia và bá bá thợ tỉa hoa bá bá, còn có gã sai vặt nghe được câu chuyện xưa có quan hệ đến cao thủ truyền kỳ hoặc là yêu hồ thần tiên ma quái "rất mau lẹ" mà chiếm đầy trong đầu Hoắc Kiều Niên. Hoắc Kiều Niên tin tưởng vững chắc đây nhất định là "thiên phú dị bẩm" của mình không khỏi càng thêm để sát vào cuộn vật nhỏ này, hơn nữa nhiệt độ trong mắt càng thêm nóng bỏng. Nếu như hiện tại có người vào thì nhất định sẽ trông thấy tình hình quỷ dị Thế tử của Vương gia với gương mặt trẻ con mập mạp kia để sát mặt bánh bao vào trước chim nho nhỏ của nhi tử nho nhỏ Thái tử điện hạ. Nhưng mà hiện tại nơi này không có người tiến vào, cho nên Hoắc Kiều Niên càng đến càng gần. Mà từ khi nhóc càng đến càng gần thì con chim nho nhỏ kia cũng càng ngày càng đứng thẳng. "Thật là kỳ quái, lại trở thành cứng ngắc rồi..." Hoắc Kiều Niên nói thầm lấy, sau đó duỗi ra một ngón trỏ ngắn mập búng một cái trên chim nho nhỏ. Một giây sau Hoắc Kiều Niên đã bị nước tiểu đồng tử bắn lên đầy mặt và đầy cổ. "Oa..." Hoắc Kiều Niên chống lấy đầu đầy nước tiểu đồng tử khóc rống lên. * * * A... a..., thì ra lúc đó tiểu Đường Khê đã làm cho mình khóc rồi — Hoắc Kiều Niên rất là đắc chí mà nghĩ đến ngẫu nhiên nhớ tới chuyện cũ không cho là xấu hổ phản nghịch mà cho rằng quang vinh quang nghịch ngợm. "Đang suy nghĩ gì đó?" Triệu Đường Khê cầm một quyển kinh Phật trong tay vừa đi vào thư phòng thì thấy người nào đó hai tay chống cằm cười đến vẻ mặt "nhộn nhạo" —— hử, đừng có cười đến buồn nôn như vậy được không? Mặc dù bị ghét bỏ nhưng mà Hoắc Kiều Niên hoàn toàn không có bị thương, ngược lại thừa dịp Triệu Đường Khê quay người mang kinh Phật để vào giá sách như là một cục đường dính nhão nhẹt khoanh ở trên lưng gầy yếu của Triệu Đường Khê: "Hắc hắc, ta nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." "Lần đầu tiên gặp mặt? Không phải là bị thập nhị thúc công giúp giới thiệu quen nhau sao? Có cái gì tốt mà nhớ lại sao?" Trên người Triệu Đường Khê treo một cái lớn hình chó khó khắn đi lại ở trước giá sách tìm kiếm sách mình muốn xem —— bất quá lại hoàn toàn không có vỗ động tác của đối phương. Vác trên lưng người nào đó từ nhỏ đến lớn y cũng đã quen. A, sẽ không phải mình vẫn luôn thấp hơn Hoắc Kiều Niên chính là bởi vì nguyên nhân này chứ? Đột nhiên nghĩ đến điều đó Triệu Đường Khê đột nhiên mở to đôi mắt một li. Hoắc Kiều Niên còn không biết Triệu Đường Khê đã mang mình quy kết là đầu sỏ gây nên y thấp hơn mình hắc hắc cười ngây ngô —— đương nhiên đó không phải là "lần đầu tiên", là sớm hơn sớm hơn trước kia... Bất quá hiện tại mới nhớ tới thì ra hắn sớm như vậy đã sờ qua "tiểu bảo bối" của tiểu Đường Khê... Nghĩ như vậy nụ cười trên mặt Hoắc Kiều Niên càng thêm "hèn mọn bỉ ổi". Triệu Đường Khê không cẩn thận nhìn thấy rùng mình một cái —— ngốc nghếch như vậy lại là Tướng quân quét ngang đại dương trên biển? Nếu như thuộc hạ bại tướng của hắn nhìn thấy không biết sẽ khóc thành loại ngu ngốc thế nào. * * * Hiện tại An đế chính là Nhị hoàng tử kế vị lúc trước. Mặc dù Dương đế thoái vị nhưng mà Thái tử vẫn bị phong che một cái Tiêu Dao vương, cũng không có chức quan nhưng lại được hưởng đặc quyền mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể động thủ với hắn. Bất quá An đế cũng không để ý —— chỉ cần đối phương không có uy hiếp với ngôi vị Hoàng đế của mình những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Mà Hoắc An Lăng vốn với tư cách Định quốc hầu hơn nữa có đất phong còn lại là đánh vào "vì quốc gia tìm kiếm lãnh thổ và tài phú càng rộng lớn" ngụy trang mang theo Thẩm vương gia đi du lịch vòng quanh thế giới. Mà công việc ngày thường của Hoắc An Lăng đã giao cho Hoắc Kiều Niên đã là Thế tử Vương gia hơn nữa còn là Thế tử Định quốc hầu, ngày thường không chỉ phải huấn luyện quân đội còn phải xử lý văn kiện chính trị —— mặc dù phần lớn là Triệu Đường Khê hỗ trợ —— ngày thường áp lực lớn Hoắc Kiều Niên thích nhất làm chính là đi đả kích hải tặc phát tiết áp lực. * * * "Không nói cái này, ta nói, chúng ta lúc nào... ừh hử?" Hoắc Kiều Niên phối hợp cười ngây ngô xong rút ra quyển sách trong tay Triệu Đường Khê mang thẻ kẹp sách ngọc thạch kẹp vào làm dấu hiệu. Sau đó ôm Triệu Đường Khê cọ cọ rất là làm nũng nói. Mặc dù dựa theo hình thể này của hắn càng giống như là đang ăn đậu hủ trắng trợn. "Cái gì "lúc nào"?" Triệu Đường Khê dùng tay chống đỡ đầu của đối phương phòng ngừa đối phương lại tiếp tục cọ ở trên cổ mình trấn định nói. "Đương nhiên là chuyện nối dõi!" Đôi mắt Hoắc Kiều Niên sáng lên lấp lánh: "Tiểu Đường Khê chàng nói chúng ta là nhận nuôi nam hài tử hay là nữ hài tử đây? Phải mấy tuổi mới được? Tuổi còn nhỏ một chút dễ bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà quá nhỏ lại không thể chăm sóc. Phụ vương đã nói ta khi còn bé dễ nuôi, ta chính là không nỡ làm cho chàng mệt mỏi... ưm..., nhưng mà tuổi quá lớn lại sợ nuôi không ra tình phụ tử. Phụ thân nói ngày sau giáo dục cũng là cần gien bẩm sinh, cho nên chúng ta có phải kiểm tra tiểu hài tử hay không? Bất quá làm kiểm tra gì đây... ưm, còn có gien rốt cuộc là vật gì..." Triệu Đường Khê thấy đề tài hắn nói càng kéo càng xa biểu cảm trên mặt rốt cục duy trì không nổi nữa, y dùng khuỷu tay thúc một cái vào bụng đối phương thành công làm cho đối phương câm miệng: "Hài tử? Hài tử gì?" Hu, bụng tên này là làm bằng sắt sao? Thật sự là đau chết hu hu! "Ồ? Tiểu Đường Khê chàng sao lại có thể đổi ý! Chẳng lẽ chúng ta không phải lưỡng tình tương duyệt sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải muốn thành thân sao? Chẳng lẽ chúng ta sau khi thành thân không phải hẳn là cân nhắc vấn đề hài tử sao? Chẳng lẽ... ô, ta sai rồi, tiểu Đường Khê chàng có đau hay không, ta xoa xoa cho chàng." Hoắc Kiều Niên nhìn thấy mặt Triệu Đường Khê không biểu cảm mà kéo cao ống tay áo lộ ra khủy tay vừa mới bởi vì va chạm mà biến đỏ, một gương mặt "chàng vô tình vô nghĩa cố tình gây sự, chàng ăn sạch sẽ chết không nhận nợ" oán phu lập tức thu lại, lập tức hóa thân trở thành chó nịnh nọt tự mình trơ mặt ra xoa —— thuận tiện ăn đậu hủ. Chậc chậc, hương đậu hủ thơm này, đậu hủ non này, đậu hủ trơn trượt này... hút trượt —— "Thành thân cái gì..." Triệu Đường Khê vừa mới mở miệng nhìn thấy đôi mắt Hoắc Kiều Niên sánh lấp lánh nhìn mình, một bộ dáng vô cùng chờ mong —— vì sao ở trên đầu hắn thấy được lỗ tai, sau lưng nhìn thấy cái đuôi nhỉ? Lúc nào thì tên này bị Tam Mao nhập vào ngồi rồi? "Ta cũng không nói không thành thân, chỉ là hai người thập nhị thúc công còn có phụ thân ta bọn họ đều còn chưa có trở về đâu..." Ở dưới đôi mắt càng ngày càng lóe sáng của Hoắc Kiều Niên giọng Triệu Đường Khê càng ngày càng nhỏ. -demcodon "Ha ha, chỉ cần không phải chàng không muốn gả cho ta là tốt rồi..." Hoắc Kiều Niên cười ha ha, còn chưa cười xong đã bị Triệu Đường Khê dùng biểm cảm khó chịu nhìn thoáng qua lập tức ỉu xìu xuống: "Được rồi, là ta gả..." Không sao, chỉ cần có thể bảo đảm địa vị trên giường thì ai lấy ai gả lại có quan hệ gì chứ? Nghĩ đến phụ thân mình đã dựng lên cho mình tấm gương tốt Hoắc Kiều Niên không hề áp lực không hề nguyên tắc mà sửa miệng —— tức phụ của mình đó, đương nhiên là phải sủng ái. "Khoảng thời gian trước ta nhận được tin tức nghe nói phụ thân đại khái trước lễ mừng năm mới năm nay có thể sẽ trở về." Cho nên nói, năm nay chúng ta có thể thành thân nha ha ha ha. Sau đó hắn có thể mang tiểu Đường Khê nhưỡng nhưỡng tương tương, nhưỡng nhưỡng tương tương... Triệu Đường Khê nhìn thấy Hoắc Kiều Niên như là sói đói nhìn mình chằm chằm như nhìn thịt tươi nuốt ngụm nước miếng —— phụ thân, dã thú không được ăn mặn lại nghẹn lâu rồi thật đáng sợ... --- --- ---oOo--- --- --- _ HẾT _
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]