Editor: demcodon
Mặc dù Thái tử đều muốn cho Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia gặp mặt một lần, nhưng không đợi hắn áp dụng kế hoạch này thì chợt nghe nói huyện Thừa An xuất hiện một đám sơn tặc hung hăng ngang ngược. Thẩm vương gia vừa lúc ở chỗ đó có một đống hàng hóa vô cùng quan trọng lại vừa lúc bị cướp, cho nên ai cũng không có thông báo mà mang theo người rời kinh thành.
Còn thiếu một chút nữa... Thái tử nào đó bóp cổ tay thở dài, hắn là thật tâm thành ý muốn cho Dương đế thêm một chút kiêng kỵ kia.
"Vương gia đã rời đi?" Vốn dĩ theo thông lệ đến ngày thi châm, Lý đại phu có chút ngu ngơ nhìn Bội Ngọc cười đến vẻ mặt dịu dàng: "Chuyện khi nào?"
"Ước chừng là ba ngày trước." Bội Ngọc cười tủm tỉm nhìn đối phương.
"Vậy... vậy trị liệu lần này của Vương gia làm sao bây giờ? Vì sao không nói sớm một chút cho ta biết chứ?" Lý đại phu hơi nhíu mày.
"Lý đại phu, Bội Ngọc kính ngài vì nghiêm túc trị liệu cho Vương gia, cho nên mới nói cho ngài một câu. Chúng ta làm hạ nhân chỉ có thể làm theo chuyện Vương gia dặn dò, chuyện gì nên nói, chuyện gì nên làm đều hẳn là suy nghĩ trong lòng. Cho nên, Vương gia cũng không nói gì, cũng không có sắp xếp chuyện gì chúng ta cũng không thể nghi ngờ, có đúng không?"
Bội Ngọc nói chuyện rất dịu dàng nhưng lại làm cho sau lưng Lý đại phu toát ra mồ hôi lạnh. Ông không để lại dấu vết mà nuốt một chút nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phu/1520706/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.