Thời điểm Sầm Mặc đi vào cung Vân Tường, Chung Linh còn chưa có phục hồi tinh thần lại, vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, mắt luôn nhìn dưới mặt đất nhưng không có tiêu cự.
“Hoàng Thượng, chúng nô tì có nói gì nương nương cũng không nghe thấy, từ lúc trở lại cho đến bây giờ vẫn vậy.” Vân Nhi Tưởng Nhi nhìn thấy Sầm Mặc tới, nhưng nương nương không có hành lễ, không khỏi có chút nóng nảy giải thích.
Khi ánh mắt của Sầm Mặc chạm đến thanh kiếm trong tay, lập tức dời đi ánh mắt, sẽ không, nhất định Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy đối với nương nương.
“Tất cả các ngươi lui xuống đi.” Sầm Sầm nhỏ giọng phân phó.
Trên mặt Lâm Di lộ ra vẻ lo lắng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Sầm Mặc, nhíu mày một cái, nhưng vẫn rời đi.
Lúc giọng nói của Sầm Mặc cất lên, hình như Chung Linh nghe được, đầu hơi hướng về phía Sầm Mặc nhưng lệch một chút.
Từ từ đi tới trước mặt nàng, dường như sợ tiếng bước chân của mình sẽ làm kinh sợ đến nàng.
“Linh Nhi?” Sầm Mặc nhẹ giọng gọi tên của nàng.
Chung Linh nháy nháy mắt, nhưng không có đáp lại lời của Sầm Mặc.
Từ từ đưa một cái tay ra, che ở trên gương mặt của nàng, lại một lần nữa Sầm Mặc khẽ gọi tên của nàng.
Ý thức của Chung Linh từ từ phục hồi lại, tất cả thần thái trong ánh mắt tụ tập lại. Trong nháy mắt nước mắt đã tuôn ra cả hốc mắt, nàng nghẹn ngào nói d’đ/l/q"d không ra lời. Cơ thể hơi run rẩy, muốn ôm đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi/563576/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.