Editor: Chickenliverpate
Hai ngày trôi qua, cuối cùng Thái Y Viện cũng truyền đến tin tốt, độc ô đầu thảo của Chung Linh đã tìm được phương pháp giải quyết.
"Dùng cái này?" Sắc mặt Chung Linh khá là khó coi.
"Dạ, vi thần đã cho người thử qua, đích xác là hữu hiệu." Vì tìm được phương thuốc mà trọng trách trong lòng Triệu Đĩnh cũng nhẹ đi không ít, nhìn nét mặt của Chung Linh, thậm chí còn có tâm tình muốn cười.
"Vậy...vậy thì thử đi." Chung Linh nhắm hai mắt lại.
Triệu Đĩnh thoa một lớp dược cao vừa điều chế xong lên mặt Chung Linh, rồi ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh trên tay cẩn thận cầm một cái bao bố, đến gần Chung Linh.
Chung Linh chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, sau đó tê dần,cảm giác đau lập tức lan rộng.
"Nương nương, đã tốt hơn rồi." Triệu Đĩnh ra hiệu cho thái giám kia lui sang một bên.
"Ngứa cũng không phải ngứa, nhưng Bổn cung một chút cũng không cảm thấy thoải mái." Chung Linh mở mắt, "Bao lâu mới có thể khỏi hẳn?"
"Đại khái chừng mười ngày mới có thể trừ hết độc tính của ô đầu thảo." Triệu Đĩnh hồi đáp.
"Đây thật là. . . . . ." Chung Linh có chút dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng mặt của nàng cũng an toàn nên tâm tình đã có thể thả lỏng.
"Nương nương, cách trị này thật đúng là giày vò người ta mà." Vân Nhi cũng được áp dụng cùng phương pháp điều trị, sau khi thoa một lớp dược cao cũng cho ong mật đốt một chút, die^ndànlêquyyyddo*n, mặt như đưa đám đi theo Chung Linh.
"Triệu thái y, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi/563568/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.