"Tham kiến nương nương." Sắc mặt Vân nhi nhợt nhạt hướng Chung Linh hành lễ. Không cho nàng đứng lên, Chung Linh ngồi trên một cái ghế phủ thật dầy gấm lông cừu chờ Vân Nhi nói. "Nương nương, nô tỳ đã tra được một chút, nhưng cụ thể là ai ra tay, nô tỳ ngu dốt vẫn không lần ra được." Sau khi kiểm tra toàn bộ người trong Vân Tường cung, rất nhanh đã điều tra xong buổi sáng hôm đó những người nào đến gần vật dụng của nương nương. Thật ra Cúc Hương là người phụ trách giặt giũ, chỉ là ngày hôm đó người phụ trách nấu nước đột nhiên đau bụng, liền nhờ nàng ta trông hộ. Bởi vì nước có vấn đề cho nên người nấu nước Lan Hương liền liên tục khai ra Cúc Hương và người phụ trách đưa nước đến tay Vân Nhi là Thải Thanh. Vì vậy Vân nhi dẫn ba người này đến trước mặt Chung Linh. Chung Linh thờ ơ nhìn ba người đang co rúm phía dưới. "Ai là người phụ trách trông coi dụng cụ rửa mặt?" Vân Nhi ngẩn ra, cũng không nghĩ tới có người sẽ ra tay với dụng cụ. "Dẫn người giữ khóa đến đây." Nàng đã sớm suy nghĩ cẩn thận những người này nhất định sẽ cùng chối tội, chống chế cho nhau, không bằng quậy cho đục nước một chút, một người cũng không bỏ sót. Một lúc sau, quản sự phụ trách khí cụ phòng Đặng Quang liền bị mang đến quỳ xuống. "Nương nương tha mạng, nô tài thật là oan uổng, nô tài cái gì cũng không biết." Đặng Quang vừa đến liền bổ nhào xuống đất vừa kêu khóc vừa dập đầu. "Câm miệng." Chung Linh lạnh lùng trách mắng, khiến cho hắn vốn đang diễn trò lập tức im bặt. "Liệu có người nào đi vào trong phòng hoặc cầm chìa khóa của ngươi?" Chung Linh nhẫn nại hỏi. "Trừ đồ vật đưa qua cho Lan Hương, cũng không có người đến gần." Đặng Quang không dám ngẩng đầu nói. "Chìa khóa cũng được nô tài hảo hảo bảo quản không có mất đi." "Theo như ngươi nói, vậy chính là ba người kia ra tay?" Lời này vừa nói ra, đám người Lan Hương, Cúc Hương và Thải Thanh đang quỳ một bên cũng lập tức kêu oan . Trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên đều né tránh. Dđle^quyddoon.Tâm tư vừa chuyển, liền lệnh cho Vân nhi mang bọn họ nhốt riêng lẻ, đồng thời cho Tưởng Nhi mời Lâm Anh đến. Tưởng Nhi đến gần Chung Linh, đối phân phó của nàng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vâng lời gật đầu, xoay người rời đi. Lâm Anh rất nhanh đã đến Vân Tường cung, Chung Linh nói chủ ý của mình cho hắn, hắn liền lập tức gật đầu: "Xin nương nương yên tâm, lần này nô tài mang đến đều là người có năng lực, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của nương nương." "Làm phiền Lâm tổng quản." Chung Linh gật đầu, mặt của nàng ngứa kinh khủng, đến lúc phải bôi dược cao rồi. Ngày trôi qua dường như đặc biệt chậm chạp, cũng may đến ngày thứ hai, Lâm Anh liền mang tin tốt đến. "Quả nhiên không ngoài dự đoán của nương nương, thẩm vấn riêng từng người một quả nhiên thu được không ít tin tức." Lâm Anh khom người cung kính nói. Phương pháp của Chung Linh chính là đơn độc thẩm vấn từng người một trong cùng một thời điểm, nói cho người này nghe những người còn lại đã chỉ ra và xác định hắn làm, vì để giữ mình nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp chứng minh mình trong sạch, nói ra hết những lời trước đây không dám nói. Đầu tiên là người luôn không hòa hợp với người khác,Thải Thanh. Bàn về thân phận thì thân phận của Thải Thanh cao hơn, những nha hoàn kia chỉ làm việc nặng. Ỷ vào thân phận của mình nên không muốn cùng người khác giao thiệp. Nhưng mà Chung Linh lại chỉ trọng dụng hai người Vân Nhi, Tưởng Nhi, hoặc giả có thêm Phương Nhi, Viên Nhi, căn bản không tới phiên nàng ta. Hai người Cúc Hương và Lan Hương cũng nhìn nàng ta không thuận mắt nên lời nói lúc nào cũng có vị chua, quan hệ của bọn họ ngày càng lạnh nhạt. Thải Thanh vừa nghe bọn họ và Đặng Quang đẩy hết trách nhiệm lên người mình, liền không để ý lúc trước định chừa lại một con đường sống, cái gì cũng nói ra hết. Nguyên lai là chuyện xảy ra vào buổi tối trước ngày hôm đó, Thải Thanh thấy Cúc Hương lén lén lút lút đi ra khỏi viện của hạ nhân đi về phía nơi ở của Đặng Quang. Thái giám cung nữ còn có thể có chuyện gì tốt, mặc dù khinh bỉ trong lòng nhưng nàng ta cũng không tính vạch trần. Diendanlequy’đo^n. Sau khi thu thập xong đồ đạc của mình chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi lại nhìn thấy Cúc Hương lén lén lút lút từ trong phòng Đặng Quang đi ra, lúc đóng cửa còn cẩn thận nhìn xung quanh. Trong lòng nàng ta cảm thấy kỳ quái, đợi nàng kia đi rồi liền tiến tới nhìn vào khe cửa phòng Đặng Quang, thấy hắn gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi, bên cạnh còn có một vò rượu. Chỉ nhìn thấy lúc bọn họ đã xong chuyện nên nàng ta cũng không có để ở trong lòng. Chỉ là lúc Cúc Hương trở về phòng có chút cẩn thận. Đến khi Nhạc phi nương nương xảy ra chuyện, nàng ta lập tức nghĩ tới Cúc Hương, nhưng vì không có chứng cứ nên cũng không dám nói ra. Chỉ là đến lúc này vì giữ mình cũng không quản chứng cứ gì đó, một chuỗi trí nhớ đều tuôn ra . Lại nói về Đặng Quang, hắn nói mình không bỏ rơi nhiệm vụ, chìa khóa cũng không có rời thân, rõ ràng mâu thuẫn với lời khai của Thải Thanh. Đặng Quang vừa nghe Cúc Hương nói là hắn làm, lập tức chửi ầm lên. Đêm hôm đó bọn họ rõ ràng ở chung một chỗ như thế nào lại trở mặt. Về phần Cúc Hương, vừa nghe liền cho rằng chuyện mình cố ý chuốc say Đặng Quang hôm đó đã bại lộ, nhưng vẫn mạnh miệng nói nàng ta chỉ cùng hắn đối thực, cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi với nương nương. Người phụ trách thẩm vấn dễ dàng nhìn ra thần sắc trên mặt nàng ta không bình thường, liền cố tình lừa gạt nàng ta một chút, hỏi nàng ta lén lút lấy chìa khóa làm cái gì. Vừa nghe thấy lời ấy, Cúc Hương cho là tất cả việc mình làm đều bại lộ, cũng chỉ có thể xám mặt thừa nhận là mình đã xuống tay. Không may cho nàng ta là ngày hôm đó Lan Hương đột nhiên bị đau bụng nên mới nhờ nàng ta đến hỗ trợ. Nếu Cúc Hương sớm biết trước chuyện này, cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy đi tìm Đặng Quang đêm hôm đó. Chung Linh không có biểu cảm gì khi nghe toàn bộ báo cáo, lẳng lặng suy tư một chút, sau đó lệnh cho Lâm Anh mang Đặng Quang và Lan Hương đến Thái Y Viện làm thí nghiệm thuốc. Còn Thải Thanh bị cách chức làm cung nữ cấp thấp nhất, không còn cơ hội xuất hiện trước mặt Chung Linh nữa. Bởi vì phạm sai lầm mà bị cách chức làm cung nữ cấp thấp, là cuộc sống mệt nhọc nhất hậu cung. Về phần Cúc Hương, đương nhiên là phải tiếp tục thẩm tra. "Cẩn thận, đừng để cho Cúc Hương chết." Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng Chung Linh vẫn đặc biệt phân phó. Lâm Anh gật đầu. Chỉ còn một mình Cúc Hương thẩm vấn đơn giản hơn rất nhiều. Làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái là thoạt nhìn Cúc Hương có vẻ không kiên cường lại kiên trì không phun ra một chữ về người đứng sau bức màn. "Nàng ta nhất định là đang bảo vệ cái gì đó." Chung Linh nhận được hồi báo lập tức khẳng định nói. "Từ bên cạnh cho đến người trong nhà, bằng bất cứ giá nào đều phải tra ra." Lời này thật khiến Lâm Anh có chút kinh ngạc, không nhìn ra bình thường Nhạc phi nương nương rất nho nhã yếu đuối lại có thể kiên quyết như vậy. Bất quá nữ nhân thiện lương luôn ngây ngô ở hậu cung đều không trụ được lâu, như vậy cũng không có gì không tốt. Quả nhiên, vừa nhắc tới đệ đệ ở quê, Cúc Hương liền sụp đổ. Nhưng mà hiển nhiên dùng đệ đệ của nàng ta uy hiếp tác dụng cũng không phải là rất lớn, hoặc là người chỉ thị cho nàng ta lực lượng cường đại có thể tùy ý xử trí đệ đệ của nàng. Tả hữu đều phải chết, Cúc Hương vẫn là tự vận. Nghe xong kết quả này mặc dù Chung Linh có hơi thất vọng, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán. Lấy thực lực của nàng, cũng chưa chắc có thể xử trí được người đứng sau màn. Chỉ là xử trí đám người có liên quan Lan Hương và Đặng Quang cũng coi là nghiêm trọng. Hình phạt nặng nhất là chết, nhưng bị đưa đến Thái Y viện làm thí nghiệm thuốc thì sống không bằng chết. Lại nói Chung Linh tàn nhẫn độc ác, sau khi bẩm báo Sầm Mặc, đày người nhà Cúc Hương đi làm khổ dịch. Hậu cung nghe đến thủ đoạn của Nhạc phi cũng kinh hãi không thôi, xem ra Nhạc phi bình thường âm trầm vừa ra tay đã thủ đoạn như vậy, không thể không khiến họ thay đổi cách nhìn đối với nàng. Hành động lần này của Chung Linh cũng coi là cố ý giết gà dọa khỉ, tránh để bất cứ người nào cũng muốn mơ tưởng giẫm đạp nàng. Trị không được người sau lưng, chẳng lẽ còn không chỉnh được những kẻ làm việc cho người kia sao. Lần sau lúc muốn làm tiếp loại chuyện như vậy, chắc chắn những người đó cũng sẽ tự mình suy nghĩ trước khi hành động rồi. Mặt khác nàng cũng chỉ có thể tự an ủi mình, có vẻ tay của nàng còn chưa với tới được người phía sau. Hơn nữa nàng không biết chuyện này đến tột cùng là người nào làm. Bởi vì quá mức rõ ràng, nên loại bỏ khả năng là Vân Quý phi. Những người còn lại xem ra cũng che giấu vô cùng tốt, làm cho nàng khó có thể đoán ra rốt cuộc là người nào. Dù sao hiện tại nàng cũng là cái gai trong mắt của đám nữ nhân hậu cung này, ai cũng có động cơ ra tay với nàng. Nhưng có thực lực như vậy, cũng là người có tần vị trở lên, gia thế bối cảnh của những người này đều tương đương, hơn nữa sống trong cung một thời gian cũng sẽ có năng lực này. Chuyện này đến đây coi như kết thúc, vấn đề chính bây giờ là gương mặt của Chung Linh. Triệu thái y dường như biết nàng đưa những người có liên quan đến nên cũng không nương tay trực tiếp dùng họ làm thí nghiệm, dù sao thì lý thuyết và thực tế cũng kém nhau rất xa. Chính là đáng thương cho họ, chỉ có thể tiếp nhận chứng ngứa ngáy của ô đầu thảo hành hạ. Cũng may đến ngày thứ thứ tư, Triệu Đĩnh cuối cùng cũng phối xong thuốc mang đến Vân Tường cung. Tháo khăn che mặt xuống, Triệu Đĩnh cẩn thận quan sát gò má của Chung Linh. Dược cao trước kia chỉ có thể giảm bớt khó chịu, lại không thể chữa khỏi. Vì vậy bây giờ mặt của Chung Linh rõ ràng đã sưng đỏ, không lâu sau sẽ tự động thối rữa. "Nương nương có cảm giác gì không?" Triệu Đĩnh dùng vải trắng cẩn thận lau sạch lớp dược cao cũ. "Cũng không phải vô cùng ngứa, nhưng có cảm giác chuyển biến tệ hơn." Chung Linh cũng là mỗi ngày vô sự liền nhìn gương quan sát cẩn thận. "Dược cao lần này chỉ có thể làm chậm tốc độ thối rữa. Nếu muốn hoàn toàn trị tận gốc cũng là có khó khăn, nhưng vi thần sẽ cố gắng hết sức nghiên cứu chế tạo." Triệu Đĩnh cẩn thận đem dược cao đắp lên, sau đó báo cáo tiến độ công việc của mình. "Mấy ngày nay cực khổ cho Triệu thái y rồi." Chung Linh cảm kích nói. Hắn vừa mới đến gần nàng đã nhìn thấy vẻ tiều tùy, mặc dù hắn đã chỉnh trang lại dáng vẻ bên ngoài, nhưng quầng thâm dưới mắt và tròng mắt đầy tia máu sao có thể chỉnh được. "Chuyện lần này, Bổn cung nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng công lao của thái y." Trong lòng chua chát, Triệu Đĩnh cúi đầu tạ ơn. Chung Linh nhìn Lâm di, bà hiểu ý liền đưa qua một cái hà bao, nhưng lại bị Triệu Đĩnh kiên quyết cự tuyệt. "Nương nương, vi thần chỉ làm chuyện phải làm thôi, ngàn vạn lần đừng làm vi thần cảm thấy hổ thẹn." Mặc dù có chút không hiểu sao hắn lại không nhận, trong cung thái y tiếp nhận ban thưởng của hậu phi đã là lệ thường, nhưng Chung Linh cũng thuận theo ý tứ của hắn, không ép buộc nữa. Chỉ là trong lòng quyết định ở trước mắt Sầm Mặc nói vài lời hữu ích, coi như là báo đáp. "Nương nương, Triệu thái y có phải hay không đã quy phục nương nương rồi?" Sau khi Tưởng Nhi tiễn Triệu thái y trở về, có chút hiếu kỳ hỏi. "Ngươi thật đã nhìn ra." Chung Linh mỉm cười, kể từ lần đầu tiên gặp Triệu Đĩnh, phát hiện hắn cố ý biểu hiện mình, nàng cũng biết hắn đã có ý muốn đầu phục. Vì vậy mặc dù không nói rõ nhưng cũng đã ngầm hiểu. Nàng có gì khó chịu, cũng là trực tiếp tuyên hắn đến xem. Chỉ là nàng cũng không phải tùy tiện cho người ta lợi ích, nhưng nghe được hắn cũng là dược y thế gia, nhân phẩm không tệ, những thứ này mới góp phần cho quyết định của nàng. Y thuật không tệ, nhân phẩm không tồi, tư tưởng không cứng nhắc, tóm lại là nhiều thuận tiện. Nhìn biểu tình không để ý của Chung Linh, Tần ma ma cũng chỉ biết thở dài trong lòng. Lại thêm rắc rối đây, cũng may Triệu Đĩnh là người đúng mực, hay là trước mắt cứ giữ bí mật vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]