Editor: Búnn. "Đứng dậy đi." Nhìn thoáng qua Bùi Loan rõ ràng đã trải qua ăn mặc cẩn thận, Chung Linh có chút nghi hoặc nhìn về phía Sầm Mặc. "Bùi Tướng quân đưa vào, ý là lưu lại ở trong cung." Sầm Mặc có chút bất đắc dĩ nói với nàng. Chỉ trong nháy mắt, nàng liền biết tính toán của Bùi Chiêu, đại khái là để tỏ vẻ trung tâm, cho nên đưa nữ nhi lại đây, loại chuyện này ở Tử Thần cũng không hiếm thấy. "Nhưng Loan Nhi còn nhỏ như vậy." Chung Linh có chút kinh ngạc nhìn nàng ấy, nếu nàng nhớ không lầm, Bùi Loan còn chưa đến mười tuổi, vậy đưa vào trong cung cũng không làm được gì. "Trẫm cũng nói như vậy, nhưng Bùi Tướng quân vẫn khăng khăng làm như vậy." Sầm Mặc lắc đầu: "Để nàng ấy đi theo nàng, như vậy trẫm cũng yên tâm." "Vâng." Chung Linh mỉm cười, biết Hoàng thượng cũng không có ý thu Bùi Loan. Để Lâm di dẫn Bùi Loan về Vân Tường cung trước, Chung Linh đi tới bên cạnh Sầm Mặc: "Hoàng thượng, Bùi Loan, chàng định làm như thế nào?" "Trẫm tính đợi nàng ấy trưởng thành liền gả cho Vệ Khiêm." Sầm Mặc đã sớm nghĩ xong đối sách. "Gả cho cữu cữu?" Chung Linh có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết đây là biện pháp không thể tốt hơn, cũng là phương pháp tốt nhất để gắn Vệ Khiêm với Hoàng thất: "Nhưng Hoàng thượng không sợ, ngộ nhỡ tương lai Bùi Tướng với cữu tử một lòng à?" "Không sao, chuyện đó trẫm đã từng lo lắng. Trước mắt người trẫm cho thể dùng trong tay cũng không nhiều, bọn họ một lòng thì có sao, về phần sau này, tự nhiên trẫm cũng có đối sách." Sầm Mặc bình tĩnh nói. "Trong lòng Hoàng thượng có tính toán là được." Chung Linh mỉm cười. "Chỉ là nô tỳ lại có thêm cữu mẫu nhỏ tuổi hơn nô tỳ rồi." Sầm Mặc mỉm cười, cũng không để ý, dù là cữu mẫu, nhưng sau này thấy nàng cũng vẫn phải hành lễ. "Bên chỗ Vệ Khiêm, nàng cũng nói nhiều hơn một chút." "Nô tỳ hiểu rồi, chỉ là Loan Nhi vẫn còn nhỏ, hẳn là cũng không cần phải gấp gáp nói đến chuyện này vội." Chung Linh nói, cữu cữu của nàng lớn hơn nàng bốn tuổi, nhưng cũng chỉ mới mười chín tuổi, lớn hơn Bùi Loan có mười tuổi. "Chuyện này nàng xem rồi làm là được." Hắn chỉ để ý kết quả, quá trình như thế nào, không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn: "Cũng sắp năm mới rồi." "Vâng, Hoàng thượng nghĩ tới chuyện gì?" "Sang năm Chu Tước và Huyền Vũ sẽ phái sứ thần tới thương nghị định ra hiệp nghị trước, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt." Sầm Mặc chắp hai tay sau lưng, nhìn bản đồ treo trong đại điện. Chung Linh đại khái biết nội dung tấm bản đồ này, những nước chư hầu không tính, nước lớn chỉ có Chu Tước, Huyền Vũ và Tử Thần, tạo thành thế chân vạc, mặc dù thoạt nhìn, bên ngoài bình yên vô sự, nhưng lại không có lúc nào không nhìn chằm chằm lẫn nhau, chỉ chờ có thể cho một kích trí mạng. Trước đó Tử Thần đã trải qua nội loạn, Sầm Mặc đã thảo ra một cái hiệp định nào đấy không người biết với Chu Tước, mới có thể miễn cưỡng dừng lại, nhưng trải qua bốn năm nghỉ ngơi hồi phục, hắn đã đứng vững trong nước, cũng là thời điểm lộ răng nanh của bản thân, cho thấy bản thân cũng không phải là người dễ bắt nạt như vậy nữa. "Có phải Hoàng thượng đang lo lắng không?" "Cũng không đến mức lo lắng, mặc dù hiện tại trong nước cũng không ổn định, nhưng đám người đó cũng biết vào thời điểm nguy cấp phải đồng lòng đối ngoại." Sầm Mặc lắc đầu: "May mà bọn họ còn biết điểm này, nếu không trẫm thật sự vội đến sứt đầu mẻ trán rồi." "Hoàng thượng, mặc dù quốc sự quan trọng, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình." Không phải Chung Linh chưa từng lo lắng, từ sau Thi Hương, dường như lúc nào Sầm Mặc cũng bề bộn nhiều việc, giống như đang tiến hành giao thiếp với người Chu Tước lén lút phái qua đây, hơn nữa còn nỗ lực tăng cường sức mạnh của mình. Nhìn biểu cảm quan tâm của Chung Linh, Sầm Mặc mỉm cười: "Nàng yên tâm, những tình huống đó trẫm cũng đã sớm dự liệu, trẫm đã ngồi ở vị trí này, thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm tương ứng." Chẳng những phải làm mà hắn còn muốn làm cho tốt, hắn muốn khiến phụ hoàng đã chết ở trên trời hối hận, khiến người luôn chờ chế giễu hắn không cười nổi, đây chính là mục đích của hắn. *** Chớp mắt một cái, cũng sắp đến năm mới rồi. "Nương nương, mau phủ thêm áo choàng đi, nếu cảm lạnh sẽ không tốt." Vân Nhi nâng chiếc áo choàng lông chim màu xanh, đứng sau Chung Linh. "Mang về đi, khoác thêm phiền toái." Chung Linh lắc đầu, nhìn cảnh sắc màu trắng đơn thuần bao phủ hoàng cung. Nàng đến thế giới này cũng là năm thứ tư, nhưng lễ mừng năm mới năm nay lại khiến nàng thêm vài phần chờ mong. Không giống như ở trong phủ, loại chuyện mừng năm mới này chẳng có mấy liên quan tới một nữ nhi thứ xuất như nàng, mà cũng chẳng có người để nàng chia sẻ niềm vui hoặc nỗi buồn. Nhưng năm nay có Sầm Mặc, nghĩ tới điểm này, tâm tình của Chung Linh tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên điều kiện đầu tiên chính là phải xem nhẹ đám nữ nhân trong hậu cung kia. Dựa theo quy củ, Sầm Mặc cũng phải ban thưởng niên yến ở trong cung, ngụ ý là quân thần một nhà. Có điều chuyện này không có liên quan đến Chung Linh, Hoàng thượng đã giao cho Vân Quý phi quản lý, không thể nói nửa năm nay, Vân Quý Phi làm rất tốt, ngoại trừ chuyện Chung Uyển đẻ non, thì không có chuyện gì có thể lấy ra để chỉ trích. "Nương nương, người đang nhìn gì vậy?" Bùi Lan cũng từ trong nhà chạy ra, nhìn một vòng, rõ ràng đều tụi lủi, có gì đẹp mắt đâu. "Đương nhiên là nhìn tuyết, còn có thể nhìn cái gì?" Chung Linh cười cười, có điều nhìn màu trắng lâu, mắt cũng có chút không thoải mái, liền xoay người chuẩn bị về phòng: "Muội còn nhỏ, tự nhiên không biết là có gì đáng nhìn." Vô ưu vô lo, tự nhiên cũng sẽ không sinh ra cảm khái gì đó bởi vì thời tiết biến đổi. "Nương nương không cần nói Loan Nhi nhỏ, qua năm, Loan Nhi cũng mười tuổi rồi." Bùi Loan có chút không phục nói, rước lấy tiếng cười khẽ của Vân Nhi, Tưởng Nhi bên cạnh. Các nàng đều biết thân phận của tiểu chủ tử có chút bất phàm, cộng thêm Chung Linh lại tận lực dạy bảo, bởi vậy cũng coi như nửa chủ tử mà đối đãi. Chỉ là suy cho cùng tuổi còn nhỏ, lại vô cùng hoạt bát, cho nên mọi người đều vô cùng thích nàng. "Ừ, mười tuổi, mười tuổi thì sao?" Chung Linh cố ý kích nàng: "Coi như muội mười tuổi, Khiêm ca ca của muội cũng không thể muốn muội." Ở Vân Tường cung mới hai tháng, Chung Linh đã biết tiểu nha đầu trước mặt này đã sớm lập chí muốn gả cho Vệ Khiêm, không thể không nói, điều này thật sự đúng ý của Hoàng thượng, chỉ là không biết Vệ Khiêm có ý như vậy với tiểu nha đầu này không thôi. Chung Linh lắc đầu, cười suy nghĩ của bản thân, Vệ Khiêm là thiếu niên tốt, làm sao có thể thích một tiểu nha đầu mười tuổi, dù có thích, cũng là chuyện mấy năm sau rồi. "Nương nương!" Từ lúc nàng nói chuyện này với nương nương, nương nương đều thích giễu cợt nàng. "Được rồi, không nói muội, mau vào phòng đi, xem mặt muội lạnh đến đỏ rồi kìa." Chung Linh kéo tay Bùi Loan vào trong phòng, không chú ý nàng ấy nhìn bàn tay đang kéo nàng ấy của nàng, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng mờ mịt, sau đó lại vui vẻ theo nàng vào trong phòng. "Nhìn nha đầu điên nhà muội kìa, có muốn ta nói với Hoàng thượng, cho muội về thăm nhà một chút không?" Chung Linh cho người làm lò sưởi nho nhỏ đặt vào trong tay Bùi Loan. "Về nhà phụ thân cũng không thể theo ta, vẫn là ở chỗ nương nương tốt." Bùi Loan lắc lắc đầu, nghiêm túc nói. Lúc còn trẻ vì kiến công lập nghiệp, hàng năm Bùi Chiêu đều ngây ngốc trong quân doanh, cho nên khá xa lạ với nữ nhi duy nhất này, mà Bùi Loan sớm không còn mẫu thân, trong nhà cũng không có người có thể quản mình, cho nên cũng hình thành thói quen thoải mái. Chỉ là luôn một người, cũng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn. Sau khi biết điều đó Chung Linh cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cố gắng để Vân Nhi và Tưởng Nhi mang theo nàng ấy chơi đùa nhiều một chút. Cũng may trong Vân Tường cung còn có Chu Nhi có tâm tư thuần phác, cũng là người có thể chơi với nàng ấy. Từ chuyện rắn độc lần trước, Chu Nhi lập công lớn, được Sầm Mặc thưởng hậu hĩnh, người trong cung cũng phải cho nàng ấy vài phần mặt mũi, đương nhiên nàng cũng không hiểu. "Nơi này của ta đã tốt, muội ở lại là được, chờ Hoàng thượng tới, có thể chơi đùa với muội." Chung Linh cười nói. "Hoàng thượng tới muội mới không thể chơi đùa." Bùi Loan lắc đầu: "Dù nương nương nói thế nào thì muội cũng cảm thấy Hoàng thượng có chút dọa người." Chung Linh nghe vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, từ lần đó trở về, Bùi Loan liền nói cho nàng, cảm thấy Hoàng thượng có chút dọa người. Tự nhiên bản thân sẽ nói là Sầm Mặc tốt, để nàng ấy không nên xem bề ngoài, nhưng tiểu nha đầu kia hoàn toàn không nghe vào, mỗi lần thấy Hoàng thượng đến, đều lẩn xa xa. Có điều như vậy cũng tốt, tránh dài ngày, sinh ra chút cảm tình không nên có. "Đến lúc niên yến, nhất định sẽ rất náo nhiệt, vào thời điểm đó muội có thể tha hồ chơi." Chung Linh lại nói một câu. "Vậy có phải có thể nhìn thấy Khiêm ca ca không?" Quả nhiên Bùi Loan mắc câu, hai mắt sáng ngời. "Khiêm ca ca của muội sẽ đến, chỉ là không biết cữu ấy có thời gian gặp muội không thôi." Chung Linh cố ý đùa nàng. "Ôi nương nương, người phải nói với Hoàng thượng, để ngài ấy để Khiêm ca ca theo ta một lát mới được." Bùi Loan lập tức bám theo đuổi kịp: "Chỉ một lát thôi, tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện gì." "Có chuyện gì không thể nói với trẫm?" Sầm Mặc không để tuyên báo liền trực tiếp vào phòng. "Bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế." Bùi Loan lập tức rời xa bên cạnh Chung Linh, đúng quy củ hành lễ, ngay cả Tần ma ma dạy nàng ấy quy củ cũng không tìm ra sai lầm. Chỉ là nhìn tư thế này là biết, tình huống Hoàng thượng đột nhiên tới cũng không phải là lần một lần hai. "Tiểu nữ không quấy rầy Hoàng thượng cùng nương nương nữa." Bùi Loan lại hành lễ, lui lại mấy bước rồi xoay người rời đi. "Mỗi lần thấy trẫm đều chạy nhanh như vậy." Sầm Mặc lơ đễnh lắc đầu. "Hoàng thượng không chịu nói chuyện với nàng ấy, cho nên có sợ chàng cũng là chuyện bình thường." Chung Linh có thể lý giải, dù sao cũng là người bản địa, cộng thêm tuổi còn nhỏ, đương nhiên sẽ sinh ra sợ hãi với thiên tử, cộng thêm nhất định trước đó được giáo huấn không ít rằng lời nói của Hoàng thượng là trên hết, rồi mới được đưa vào trong cung. Chỉ là nàng cũng không đoán được tâm tư nhỏ của Bùi Loan thôi, không biết đây là nàng ấy đang sợ Sầm Mặc không cẩn thận coi trọng nàng ấy, rồi lưu lại trong cung, rồi không thể thành thân với Khiêm ca ca thôi. Nếu ý nghĩ này để Chung Linh hoặc Sầm Mặc biết, chỉ sợ sẽ cười nàng là đồ quỷ sứ. Chung Linh cởi áo choàng trên cổ Sầm Mặc xuống, tiện tay đưa cho Vân Nhi. Sầm Mặc nắm tay nàng, hắn chỉ cảm thấy hành vi vô cùng thân thiết này rất hợp khẩu vị của hắn, toàn bộ đều thuận theo tự nhiên như vậy, giống như là chuyện vốn nên làm. *** Không đề cập đến chuyện Sầm Mặc và Chung Linh ở bên này tình thâm nghĩa trọng như thế nào, Vân Quý phi luôn bình tĩnh hòa nhã không có động tĩnh, an phận có chút khác thường vẫn tâm bình khí hòa như cũ. "Có phải trong lòng nương nương có tính toán gì rồi không?" Xuân Hạnh nhìn động tĩnh trong hậu cung, có chút sốt ruột thay nương nương nhà nàng ta, có điều nương nương nhà nàng ta lại vô cùng nhàn hạ. "Có tính toán gì không?" Vân Quý phi ôm lò sưởi ấm hoa văn sư tử trong tay, thoải mái tự vào ghế lông mềm mại. "Lúc trước bản cung vất vả suy nghĩ cũng không thể tính ra được cái gì. Vẫn là phụ thân nói đúng, dựa vào gia thế của bản cung, không cần vì chuyện tranh thủ tình cảm mà đánh nhau với đám người kia." "Ngũ tướng đại nhân nói gì ạ?" Xuân Hạnh cũng biết tình hình của hậu cung không thể tách bạch với trên triều. "Hoàng thượng đăng cơ đã được bốn năm, vị trí hoàng hậu của hậu cũng vẫn trống, như vậy không ổn." Vân Quý phi đắc ý cười: "Phụ thân nói, chờ sau khi sứ thần hai nước rời đi, sẽ dâng tấu chương nói với Hoàng thượng chuyện lập hậu." "Chúc mừng nương nương!" Xuân Hạnh nghe vậy lập tức quỳ xuống chúc mừng. Không trách được nương nương không nóng không vội, thì ra là có ngũ tướng làm hậu thuận. Lấy địa vị của nương nương ở hậu cung, cộng thêm quyền lực Hoàng thượng cho trước đó, vị trí Hoàng hậu này hẳn đã là của nương nương. "Bây giờ chúc mừng vẫn còn sớm." Vân Quý phu cười để Xuân Hạnh đứng lên, chỉ là thần sắc của nàng ta lại hoàn toàn không phủ định lời nói của Xuân Hạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]