Trong lúc Tư Tuyết đang nằm trên giường như đi vào cõi thần tiên bỗng nhiên có một thứ rơi xuống mặt Tư Tuyết.
“A!” Tư tuyết kêu lên, theo bản năng duỗi tay bắt vật kia lại.
Cảm xúc quen thuộc truyền đến làm Tư Tuyết ngây ngẩn cả người.
Nàng từ từ mở mắt ra, Tư Tuyết thấy thứ trong lòng bàn tay nàng đồng hồ quả quýt mà Lăng Chiến đã tặng nàng.
“Trả cho nàng.” Chất giọng buồn bực của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai nàng.
Tư tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, im lặng một hồi lâu: “Ừm, cảm ơn.”
“Cất cho kỹ, sau này đừng lấy ra. Nếu sau này ta mà nhìn thấy, ta sẽ trả cho hắn.” Quyền mạch ngự rầu rĩ nói.
“Được.” Tư Tuyết gật đầu nói.
Sau đó Quyền Mạch Ngự ngồi xuống mép giường duỗi tay kéo Tư Tuyết dậy ôm cổ nàng.
Tư Tuyết bất ngờ, sau đó cảm giác cổ mình trầm xuống, thứ gì đó lạnh căm. Nàng sửng sốt hồi lâu, Quyền Mạch Ngự thả nàng ra.
“Đây là cái gì?” Tư Tuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cổ nàng có một sợi dây tơ hồng, chính giữa là một khối hồng ngọc.
Tư Tuyết duỗi tay lấy khối hồng ngọc trong quần áo mình ra, là khối ngọc hình hoa mai.
“Đây là thứ ta có từ khi ta bắt đầu biết suy nghĩ, sau này mang theo nó, quên Lăng Chiến đi.” Quyền Mạch Ngự duỗi tay đè bảo vai Tư Tuyết, trầm giọng nói.
Tư Tuyết sực tỉnh nhìn Quyền Mạch Ngự gật đầu.
“Đứng lên đi.” Quyền Mạch Ngự cười nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật đầu rồi rời giường rửa mặt, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203782/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.