Tư Tuyết cười trộm rồi nghịch nước tiếp.
Trong lúc Quyền Mạch Ngự nhìn thoáng qua thì thấy vết đỏ trên chân nàng, nhíu mày lại.
“Sao đây?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Hả?” Tư Tuyết chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự duỗi tay bắt lấy đùi phải nàng rồi đặt nó lên bồn gỗ.
“Chỗ này.” Quyền Mạch Ngự hỏi Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn rồi im lặng hồi lâu.
“Va trúng tảng đá.” Tư Tuyết suy nghĩ một chút, hình như chỉ có vết mài mới có vết đỏ ửng.
“Nhưng nó không có trầy da.” Quyền Mạch Ngự bực mình nói.
Tư Tuyết nói dối hắn.
“Ôi trời, đâu phải vết thương gì to tát đâu, ngài làm gì vậy?” Tư Tuyết đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra buồn bực nói.
Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, đôi mắt đen láy nhìn nàng nhưng Tư Tuyết không quan tâm đến hắn mà lấy khăn lông lau chân rồi mặc áo ngoài vào.
“Được rồi, đi thôi.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự nói.
Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết im lặng không nói gì nhưng Tư Tuyết có thể nhận thấy hắn đang rất không vui.
“Cái gì?” Tư Tuyết nhịn không được hỏi.
“Sao không nói thật?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, bỗng dưng Tư Tuyết thấy bất đắc dĩ, bực bội gãi đầu. Tại sao hắn cứ phải dính lấy vấn đề này không chịu từ bỏ vậy.
Tư Tuyết nghĩ nghĩ rồi vẫn cảm thấy không nên nói với hắn thì tốt hơn nhưng lỡ như hắn đi tìm Vân Hiên tính sổ thì sao, dù gì Vân Hiên cũng lo cho nàng mà thôi.
“Được thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203779/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.