“Ừm, nếu không thì sao?” Quyền Mạch Ngự gật đầu hỏi.
Tư Tuyết gật đầu, nàng cảm thấy mình không thở nổi.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, sao hắn có cảm giác hình như Tư Tuyết đang giận hơn nữa, không thể nào.
“Ba ngày nay ngài đừng hòng ôm ta ngủ, tạm biệt!” Tư Tuyết đứng dậy vươn tay túm lấy quần áo rồi xuống giường.
Quyền Mạch Ngự vội vàng vươn tay ra nắm tay nàng, đứng dậy theo.
“Không ôm nàng ta không ngủ được.” Quyền Mạch Ngự nghiêm túc nói.
“Liên quan gì đến ta, ta ngủ ngon là được.” Tư Tuyết trừng Quyền Mạch Ngự một cái, tức giận nói.
Nàng không thể chịu nổi người đến dỗ cũng không biết dỗ người ta.
Quyền Mạch Ngự nheo mắt cười cười nhìn Tư Tuyết.
Thấy Quyền Mạch Ngự còn cười, Tư Tuyết càng giận hơn.
“Nguyệt linh đằng ở đâu?” Tư Tuyết lại hỏi.
Dù sao nàng cũng sẽ đi tìm nguyệt linh đằng, bây giờ biết nó ở đâu thì nàng có thể chuẩn bị sớm.
“Nàng không cần phải đi nên không cần phải biết.” Quyền Mạch Ngự trả lời, nói xong Quyền Mạch Ngự đè Tư Tuyết xuống. Tư Tuyết sơ ý nên lại nằm trở lại giường.
“Chủ tử, ngài nói cho ta biết đi.” Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, rầu rĩ nói, lần này nàng giận thật.
Hai người đã bên nhau rồi, chẳng lẽ nàng không thể đi theo Quyền Mạch Ngự tìm thuốc dẫn cho hắn hay sao?
“Giận thật hả?” Quyền Mạch Ngự duỗi tay ôm Tư Tuyết khẽ cười hỏi.
“Ngài nghĩ sao? Có phải ngài cảm thấy ta không đáng để ngài tin không? Tại sao lại không nói cho ta biết?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203762/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.