Nếu nàng và Quyền Mạch Ngự đã bày tỏ tiếng lòng thì nàng đã xem Quyền Mạch Ngự như nam nhân của đời mình. Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự cười rồi nắm tay Tư Tuyết đặt vào lòng bàn tay mình vuốt ve. “Yên tâm đi, ta sẽ không chết đâu.” Quyền Mạch Ngự nói với nàng. Tư Tuyết cười cười ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, trả lời rồi nhân cơ hội hôn phớt lên mặt Quyền Mạch Ngự. Sau khi hôn trộm xong, Tư Tuyết xoay người qua ngay, không đối diện với Quyền Mạch Ngự nữa, tim đập loạn xạ. Không thể không thừa nhận cảm giác lợi dụng khá là tuyêt. Đặc biệt khi Quyền Mạch Ngự còn là trai đẹp, tuyệt thật đó. Sau này lợi dụng nhiều hơn chút, nói không chừng có thể kéo dài tuổi thọ. Dù rất nông cạn nhưng biết đâu là chân lý thì sao. Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết hôn hắn xong cứ ngơ ngác mãi, bất đắc dĩ duỗi tay nhéo má Tư Tuyết. “Đã có tin tức của hai loại thuốc dẫn.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết. Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết vội vàng ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự. “Thật không? Là gì? Ở đâu?” Tư Tuyết hỏi liên tục. Sau khi hỏi xong, Tư Tuyết cứ ngỡ mình mới là người trúng độc. Quyền Mạch Ngự khá hài lòng về sự quan tâm của Tư Tuyết, tiếp tục bẹo má nàng. “Ngũ tràng mộc đã xuất hiện rồi, ta quyết định để Úy Dực đi tìm. Thuốc dẫn còn lại là nguyệt linh đằng, thuốc này khá phiền toái nên ta phải đích thân đi lấy.” Quyền Mạch Ngự nói. “Phiền toái? Tại sao lại phiền toái? Đưa ta theo được không?” Tư Tuyết hỏi liên tục ba câu. Quyền Mạch Ngự cười khẽ, tiếp tục nhéo má Tư Tuyết. Hắn phát hiện không những tay Tư Tuyết mềm mà mặt cũng rất mịn, nhéo rất thoải mái. Sau đó Quyền Mạch Ngự lại nhéo lỗ tai nàng, cũng rất mềm, cảm giác khá tuyệt. “Chủ tử, ngài đừng sờ lung tung.” Tư Tuyết trừng Quyền Mạch Ngự rồi đẩy hắn ra, che tai mình lại. Đúng là, nhéo đỏ bừng rồi này. Quyền Mạch Ngự không quan tâm đến Tư Tuyết, lại nắm tay nàng chơi tiếp, hơn nữa còn ngựa quen đường cũ. Tư Tuyết hết nói nổi, đây đâu phải lần đầu tiên Quyền Mạch Ngự chơi tay nàng đâu, thú vị đến vậy hả? “Ngài chưa trả lời câu hỏi của ta đó chủ tử.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự tức giận nói. Nói xong lại đẩy tay hắn ra, đẩy hai lần vẫn vậy nên nàng đành bỏ cuộc. “Hả? Câu hỏi gì?” Quyền Mạch Ngự hỏi. Tư Tuyết trừng Quyền Mạch Ngự, hắn làm nàng không còn sức để giận nữa. “Cuối cùng ngài có chịu đưa ta theo không, lúc ngài đi tìm nguyệt linh đằng đó.” Tư Tuyết kiên nhẫn hỏi Quyền Mạch Ngự. Nếu Quyền Mạch Ngự không đưa nàng theo, nàng sẽ không quan tâm đến hắn nữa. Lần trước lúc đi sa mạc Lôi Nham tìm Tinh Sa, ban đầu Quyền Mạch Ngự không có ý định đưa nàng theo. Nếu lần này mà không đưa nàng theo nữa thì hừ! “Nàng đừng đi.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết. Tư Tuyết sửng sốt, sau đó hừ một cái rồi xoay người đưa lưng về phía Quyền Mạch Ngự, dùng hành động để nói cho hắn biết rằng nàng đang giận. Nhìn động tác của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cười khẽ rồi cũng nằm im không có động tĩnh gì. Tư Tuyết đợi một hồi lâu không thấy Quyền Mạch Ngự có phản ứng gì, suýt chút đã tức chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]