Tư Tuyết gật đầu với vẻ mặt ta hiểu rồi. 
Giống như Đông Lăng nộp tiền bảo kê cho Cô Vực nên Cô Vực bảo kê thôi đúng không, nàng hiểu mà. 
“Nam U thì ta biết, đó là kẻ thù của chúng ta, còn ba quốc gia khác thì sao.” Tư Tuyết ngẩng đầu hỏi Vân Hiên. 
“Nam U và Cô Vực là kẻ thù, Nam U thường xuyên xâm chiếm Cô Vực chúng ta, thậm chí còn lăm le Đông Lăng như hổ rình mồi. Ba quốc gia khác thì trước mắt Tây Ninh và Bắc Dương đang theo chủ trương hòa bình, còn Quan Cao thì có dã tâm nhưng chưa hành động.” Vân Hiên trả lời. 
Tư Tuyết gật đầu nhìn Vân Hiên, ánh mắt ngập tràn sự khen ngợi. 
Không ngờ Vân Hiên cũng quan tâm chuyện quốc gia đại sự, rất đáng khen! 
“Được, ta đã hiểu về những nước láng giềng rồi nên ta sẽ hỏi về Cô Vực. Bây giờ thế lực Cô Vực đang phân bố như thế nào?” Tư Tuyết nhìn bản đồ hỏi Vân Hiên. 
Bây giờ mà Cô Vực chưa kiến quốc đã chứng minh Cô Vực vẫn đang rất loạn, ít nhất có nơi vẫn chưa bị Quyền Mạch Ngự thu phục. 
Vân Hiên nhìn Tư Tuyết rồi nhìn sang bản đồ. 
Mặc dù hắn ta không biết Tư Tuyết hỏi chuyện này làm gì nhưng nếu kể cho nàng nghe cũng không sao, dù sao nàng cũng không làm được gì. 
“Nơi này của Cô Vực là cánh đồng hoang vu, là địa bàn của quân phản loạn.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết. 
Tư Tuyết hiểu rồi gật đầu, thì ra cũng có quân phản loạn. 
“Quân phản loạn là một nhánh lớn hay chia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203756/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.