Chương trước
Chương sau
Vân Hiên uể oải hừ một tiếng, không nói gì nữa.
“Tiểu Bản cô nương, bây giờ tại hạ sẽ trở về lấy tiền, chắc chắn sẽ mua một trăm bắp cải trắng cho cô nương.” Nam nhân lúc đầu chảy máu mũi đã lau mũi sạch sẽ, nói với Tư Tuyết.
Nghe hắn ta nói vậy, Tư Tuyết gật đầu.
“Vậy thì tiểu nữ xin cảm ơn công tử.” Tư Tuyết mỉm cười, hơi phúc thân đáp lại.
“Không cần cảm ơn, không cẩn cảm ơn, dù sao cũng đã là người một nhà phải không?” Người kia cười nói.
Tư Tuyết mấp máy môi, cười cười, không nói gì cả.
Ai quan tâm chứ, việc lừa người như thế nàng không phải nàng chưa từng làm, chuyện nàng làm còn ít hay sao?
“Cái gì mà người một nhà chứ! Ngươi phải hỏi xem bọn ta có đồng ý không dây!” Đột nhiên trong đám người có một người hét to.
Tư Tuyết lập tức sững người.
“Đúng vậy! Phải hỏi xem bọn ta có đồng ý hay không!”
“Đừng nghĩ rằng chỉ có một mình ngươi có thể mua được một trăm bắp cải trắng!”
“Đúng vậy, Tiểu Bản cô nương nói chỉ cần có người thay nàng mua thì nàng ấy sẽ lấy thân báo đáp vì vậy chúng ta ai cũng có cơ hội!”
“Đúng vậy!”
Trong nhất thời đám người cãi nhau ầm ĩ, cảnh mua rau lại biến thành cảnh tranh cưới.
“Này này này, đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ nữa!” Tư Tuyết ho khan hai tiếng rồi đưa tay ngăn đám người cãi lộn.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, gần như tiếng của tất cả mọi người đều ngừng lại, chỉ có một vài tiếng động be bé.
“Đừng ầm ĩ nữa! Tiểu Bản cô nương bảo chúng ta đừng ầm ĩ!” Một tiếng hét vang lên.
Lập tức yên tĩnh lại, không ai nói gì nữa, Tư Tuyết hài lòng gật đầu, Vân Hiên đứng bên khinh thường “xì” một tiếng, cầm một bắp cải trắng lên đập xuống đất.
Tư Tuyết lườm Vân Hiên, không để ý đến hắn ta nữa.
Dù sao nàng có nhiều cải trắng lắm, chẳng thiếu một bắp này đâu.
“Khụ khụ, chư vị công tử, đừng cãi nhau vì tiểu nữ, hãy nghe tiểu nữ nói một lời.” Tư Tuyết hắng giọng, nói với mọi người.
“Được được được, Tiểu Bản cô nương cứ nói đừng ngại.” Người đứng đầu nói với Tư Tuyết.
“Là thế này, một trăm bắp cải trắng, hai vạn lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, ta tin rằng mọi người không mang nhiều tiền như vậy, đều muốn trở về lấy đúng không?” Tư Tuyết tóm tắt lại tình hình hiện tại.
Mọi người thấy Tư Tuyết nói vậy thì lại bàn luận sôi nổi.
Chỉ một lát sau tiếng bàn luận cũng nhỏ bớt, khôi phục lại sự yên tĩnh, bọn họ vẫn chưa quên vừa rồi Tư Tuyết bảo bọn họ đừng ầm ĩ.
“Vì vậy bây giờ các ngươi có thể trở về lấy bạc, đợi lát nữa ai đến đây mua cải trắng đầu tiên thì ta sẽ gả cho người đó!” Tư Tuyết càng nói càng kích động, cuối cùng hét lên.
Tư Tuyết vừa dứt lời thì đám người lập tức hò hét ầm ĩ.
Sau một màn rối loạn, tất cả mọi người đều tự mình tản ra, bởi vì quá vội nên có mấy người bị đụng suýt nữa ngã ra đất.
Tư Tuyết vẫn chưa kịp tiến lên đỡ thì đã mau chóng bò dậy tiếp tục chạy, sợ người khác đoạt trước.
Sau khi tất cả mọi người tản ra, cuối cùng Tư Tuyết cũng có thể thở phào, mệt mỏi duỗi lưng, đi đến chỗ Vân Hiên.
“Ta nói này Vân Hiên huynh đệ, tự nhiên nâng giá cao như vậy, ngươi muốn tìm chết đúng không?” Tư Tuyết nhìn Vân Hiên, cắn răng nói.
Vừa rồi nàng chỉ muốn đánh Vân Hiên ngã xuống đất, đúng là tức chết nàng mà.
Nếu không phải nàng đủ nổi tiếng thì giá tiền đột ngột tăng gấp đôi như vậy thì những người kia sao chịu được đả kích như vậy, nhưng điều này cũng chứng minh mị lực của nàng thật sự quá lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.