“Mệt, thật sự mệt mỏi lắm chủ tử.” Tư Tuyết cứ chôn vào trong ngực Quyền Mạch Ngự, ôm hắn thật chặt, không hề nhấc đầu lên.
Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết đang ngái ngủ, sợ làm nàng mệt nên đưa tay ôm eo nàng rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Rõ ràng hắn đến đây để hỏi tội nàng nhưng nàng mới nói mấy câu, còn chưa hề nhận sai mà hắn đã mềm lòng.
Trong lúc mơ màng, Tư Tuyết đưa tay ôm lấy Quyền Mạch Ngự, giữ hắn ở bên cạnh mình, Quyền Mạch Ngự hơi sững người, cúi đầu nhìn Tư Tuyết, cũng không làm gì khác.
Hơi thở của Tư Tuyết rất sâu, nàng híp mắt nhìn Quyền Mạch Ngự hồi lâu rồi đưa tay cởi quần áo của hắn.
Vừa kéo đến bả vai thì tay của Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự giữ lại: “Làm gì vậy?”
“Ngủ với ta…” Tư Tuyết khàn giọng, bất giác làm rung động trái tim của Quyền Mạch Ngự, hắn nhìn Tư Tuyết chằm chằm, không nói gì.
Tư Tuyết tiếp tục cởi quần áo cho Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự vẫn nắm lấy tay của nàng vì vậy động tác cởi quần áo của Tư Tuyết trở nên khó khăn, căn bản không cởi được, không khỏi thấy tức giận.
“Chủ tử, có thể ngày mai ta sẽ bán hết cải trắng, ta sắp đi rồi, đây có thể là lần cuối cùng ta ngủ với ngài.” Tư Tuyết dừng động tác, nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì vô cùng sững sờ, con ngươi bông co lại, nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết.
Tư Tuyết kéo tay Quyền Mạch Ngự ra, ngồi dậy cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203733/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.