Đợi một lúc lâu, Tư Tuyết đưa tay lên thành bát thử nhiệt độ, thấy không còn nóng nữa. "Chủ tử, lại đây uống thuốc đi." Tư Tuyết im lặng một lúc lâu, nói với Quyền Mạch Ngự. "Không uống." Quyền Mạch Ngự trả lời ngay. Tư Tuyết ngẩn người, mím môi, không nói gì. "Chủ tử, nếu ngài không uống thì thuốc sẽ nguội mất..." Tư Tuyết xụ mặt nói. Vừa rồi ở trên đường Quyền Mạch Ngự kéo tay nàng đi, nàng còn tưởng rằng Quyền Mạch Ngự đã không còn tức giận nữa. "Nguội thì cứ để nguội đi." Quyền Mạch Ngự xoay người nhìn Tư Tuyết, thản nhiên nói. Tư Tuyết suýt chút nữa bị tức chết. Vừa rồi nàng phải tốn rất nhiều công sức mới làm cho tiểu nhị của khách điếm đồng ý nấu cho bát thuốc này. Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, đi đến bên giường, cầm chăn lên chặn ở giữa giường, động tác thật sự không còn gì gắt gỏng hơn nữa. Tư Tuyết thấy vậy cũng sửng sốt. "Đường ranh giới!" Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói: "Trẫm muốn nghỉ ngơi, ngươi đừng có nói chuyện với trẫm, lúc đến giờ Tý nhớ gọi trẫm dậy!" Tư Tuyết sững sờ nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói được một câu nào. Lúc nàng làm đường ranh giới, Quyền Mạch Ngự còn không vui, dựa vào đâu mà hắn làm lại được. Đúng là chỉ cho quan đốt nhà, không cho dân chúng đốt đèn mà.
"Không cho phép vượt qua!" Quyền Mạch Ngự bổ sung một câu, trong giọng nói mang theo tức giận. Nói xong, hắn còn tiện thể đập giường một cái. Lúc này Tư Tuyết mới kịp phản ứng, vội vàng tiến đến đỡ Quyền Mạch Ngự ngồi xuống giường: "Chủ tử, chủ tử, đừng nóng giận, ta đỡ ngài, nếu tức giận thì không tốt cho cơ thể." Nói xong, trực tiếp ấn Quyền Mạch Ngự vào trên giường. Nàng đang nghĩ có phải mỗi lần Quyền Mạch Ngự phát tác cổ độc thì tâm trạng sẽ không được tốt không. Giống như mỗi lần con gái tới tháng thì tâm trạng cũng vậy... Nghĩ đến đây, Tư Tuyết ngớ người. Nàng tới đây cũng đã một tháng rồi nhưng dì cả vẫn chưa đến thăm nàng? Có phải kinh nguyệt của nàng bị rối loạn rồi không? Không thể nào? Quả nhiên là không quen khí hậu rồi. Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết thất thần thì lại càng tức giận hơn, hắn vốn tưởng Tư Tuyết đang muốn nói gì với hắn nhưng cuối cùng nàng lại ngẩn người. "Đừng đụng vào trẫm!" Quyền Mạch Ngự đẩy Tư Tuyết ra, nghiến răng nghiến lợi nói. Tư Tuyết sững sờ, lúc này mới hoàn hồn, nhìn Quyền Mạch Ngự. "Chút nữa ngươi không những không được vượt ranh giới mà còn không thể đụng vào trẫm!" Quyền Mạch Ngự nhìn Tư tuyết, giọng nói tràn đầy tức giận.
Chỉ cần nghĩ tới việc ngày mai Tư Tuyết sẽ đi thôi là hắn liền tức giận, thế nên bây giờ nhìn thấy Tư Tuyết thì cứ khó chịu mãi thôi. Nàng đã muốn đi mà vẫn muốn lấy lòng hắn, đúng là hắn chiều nàng quá sinh hư rồi! "À." Tư Tuyết ngẩn người, sau đó ủ rũ lên tiếng. Không đụng vào thì không đụng vào, ai mà thèm. Nói xong, Tư Tuyết quay người lấy bát thuốc kia ở trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Quyền Mạch Ngự. "Chủ tử, uống thuốc." Tư Tuyết tức giận đưa thuốc cho Quyền Mạch Ngự. "Không uống." Quyền Mạch Ngự tiếp tục lạnh lùng nói. "Ôi chao chủ tử, ngài đừng có như vậy chứ..." Tư Tuyết thực sự không biết nên làm thế nào, bắt đầu nũng nịu. Nếu hắn uống thuốc thì đến tôi lúc độc phát tác có thể sẽ ít đau hơn. "Ta đút cho ngài nhé, có được không chủ tử?" Tư Tuyết chớp chớp mắt, sau đó cầm thìa lên múc một thìa thuốc đưa đến bên miệng Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự nhìn động tác của Tư Tuyết, vẫn không phản ứng lại. "Chủ tử, chẳng lẽ là ngài sợ đắng?" Tư Tuyết ngẩn ra, yếu ớt hỏi. Nghe Tư Tuyết nói thế, Quyền Mạch Ngự lập tức tức giận. "Câm miệng!" Quyền Mạch Ngự hét về phía Tư Tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]