Tư Tuyết mím chặt đôi môi mỏng, ngồi xổm người xuống, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp rồi muốn đưa tay nhặt Tinh Sa. "Tư Tuyết, đừng chạm vào." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, giọng nói tràn đầy tức giận, còn có một chút khàn khàn. Thuộc hạ có năng lực tốt nhất của hắn cũng không chịu được độc tính của Tinh Sa, hắn không thể lại để cho Tư Tuyết xảy ra nguy hiểm nữa. Nghe được giọng nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết sửng sốt một chút, cả bàn tay đều run lên. "Chủ tử, ngài đến đây, cái hộp này có thể bảo tồn Tinh Sa." Tư Tuyết cắn môi dưới, nói với Quyền Mạch Ngự. Thứ ở trong tay của Tư Tuyết chỉ là một hộp gỗ bình thường nhưng nó đã được ngâm trong nước pha loãng với máu của nàng, cho nên có thể bảo tồn Tinh Sa. Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự đưa tay cầm lấy Tinh Sa bỏ vào hộp của Tư Tuyết. Tư Tuyết vội vàng đóng hộp lại rồi bỏ vào trong ba lô. Lúc này, Uý Dực đã ngất đi, toàn bộ cánh tay chạm vào Tinh Sa đã thành màu đen, thậm chí màu đen còn đang lan về tim. "Úy Dực, ráng chịu đựng, bây giờ sẽ đưa ngươi ra ngoài." Quyền Mạch Ngự vươn tay nắm lấy cánh tay của Uý Dực, muốn cõng hắn ta lên. "Đừng động vào hắn ta, nếu không chất độc sẽ lan nhanh hơn đấy." Tư Tuyết lạnh lùng nói: "Còn không phải do chính hắn ngu ngốc à, một cái dao găm sao có thể phá hủy Tinh Sa, hắn cần gì phải cản lại." Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự cùng Vân Hiên đều sửng sốt một chút.
"Tư Tuyết, ngươi nói cái gì?" Vân Hiên ngước mắt nhìn về phía Tư Tuyết, hai mắt của hắn ta đầy tơ máu. Đột nhiên hắn ta cảm thấy Tư Tuyết trước mắt trở nên thật xa lạ, tốt xấu gì bọn họ cũng ở chung lâu như vậy, vậy mà bây giờ nàng lại nói ra những lời này. Quyền Mạch Ngự im lặng không nói gì. Tư Tuyết cắn răng, đẩy Vân Hiên ra, nắm lấy cánh tay bị thương của Uý Dực rồi ngước mắt nhìn về phía Quyền Mạch Ngự. "Chủ tử, ngài có thể bảo đảm cho ta an toàn trong ba canh giờ tới không?" Tư Tuyết hít sâu một hơi, hỏi. Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, tiếng hít thở rất nặng nề. "Ngươi có cách?" Quyền Mạch Ngự chậm rãi mở miệng, giọng nói rất khàn. Lúc nghe Tư Tuyết nói câu này, dường như trái tim của hắn muốn rơi xuống. Hắn biết nhất định là Tư Tuyết chắc chắn nó thật sự hiệu quả. Quả nhiên Tư Tuyết là phúc tinh mà ông trời ban cho hắn. Tư Tuyết rũ mắt xuống, không nói gì.
"Có thể." Quyền Mạch Ngự hít sâu một hơi, trả lời câu hỏi của Tư Tuyết. Nghe câu trả lời của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết dùng sức cắn răng một cái, lấy Chi Huy ở bên hông dùng sức đâm vào bàn tay của mình, lập tức những giọt máu rơi ra từng hạt một, rồi sau đó trào ra. Nhìn bàn tay của Tư Tuyết chảy nhiều máu, trái tim của Quyền Mạch Ngự đau xót, gần như muốn nát vụn. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Tư Tuyết, cảm thấy mình như sắp nghẹt thở. Vậy mà hắn lại có loại cảm giác này... "Ngươi muốn làm cái gì?" Vân Hiên nhìn Tư Tuyết, sững sờ hỏi. Tư tuyết không nói gì, nắm lấy tay của Uý Dực, cũng rạch một đường trong lòng bàn tay hắn ta, sau đó nắm lấy tay Uý Dực, vết thương của hai người liền cùng một chỗ. Bờ môi của Uý Dực đã tím đem. "Ư..." Úy Dực khó khăn rên lên một tiếng, rất là khó chịu. Vân Hiên ở một bên vội vàng đỡ lấy Uý Dực, vành mắt đều đỏ. Hắn và Uý Dực là cùng nhau lớn lên, còn tốt hơn huynh đệ ruột, hiện tại Uý Dực lại trúng độc như vậy, hắn ta ước gì mình mới là người bị trúng độc. Tư Tuyết nghiến răng, lông mày nàng nhíu chặt, để chất độc của Uý Dực tiến vào cơ thể của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]