“Cô nương gia không thể uống rượu.” Quyền Mạch Ngự không thèm nhìn Tư Tuyết, tiếp tục uống rượu ăn thịt. Tư Tuyết buồn bã bĩu miệng, cúi đầu ăn thịt. Quyền Mạch Ngự nhìn động tác ăn thịt của Tư Tuyết, hơi cong khoé môi, dáng vẻ ăn uống của Tư Tuyết trông thật đáng yêu. “Chủ tử, uống một ngụm thôi cũng không được ạ?” Một lát sau, Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, dùng giọng điệu thương lượng hỏi hắn. “Không được.” Quyền Mạch Ngự trả lời rất nhanh, không hề do dự. Tư Tuyết lập tức cảm thấy bất đắc dĩ. “Chủ tử ơi, chỉ một ngụm thôi mà!” Tư Tuyết thật sự không chịu nổi mùi thơm của rượu, bắt đầu làm nũng với Quyền Mạch Ngự. Nghe Tư Tuyết dùng giọng điệu nũng nịu như vậy hỏi mình thì Quyền Mạch Ngự trầm giọng cười. Hắn cắt một miếng thịt dê đút vào trong miệng Tư Tuyết, ngăn không cho nàng nói chuyện nữa. Tư Tuyết hơi sững người, sau đó cắn miếng thịt dê trong miệng, vẫn trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự mặt không đổi sắc tiếp tục ăn thịt, không để ý đến Tư Tuyết nữa. Sau khi nuốt thịt trong bụng xuống, Tư Tuyết tiếp tục nhìn Quyền Mạch Ngự chằm chằm: “Được hay không vậy chủ tử, chỉ một ngụm thôi.”
“Được rồi, nghe lời đi, ăn phần của ngươi đi.” Quyền Mạch Ngự thờ ơ nói. Lần này Tư Tuyết đã hết cách, đành thở dài tiếp tục ăn kịp. Đến cả làm nũng cũng vô dụng. Tư Tuyết cúi đầu ăn thịt, vừa rắc gia vị vừa ăn, không thể không nói món thịt dê nướng này ăn ngon thật. Cũng có thể là do nàng đói sắp chết rồi. Ăn rồi lại ăn, Tư Tuyết đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, liếm ngón tay: “Chủ tử, ta thấy Tinh Sa có vẻ rất lợi hại, còn hại chết ba người, không biết chúng ta chạm vào sẽ thế nào nhỉ?” Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cũng dừng lại nhìn nàng, hơi híp mắt lại. “Lát nữa ngươi có dám thử đụng vào Tinh Sa không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi. Tư Tuyết giật mình cúi đầu xuống không nói thêm gì cả. Thật sự thì nàng không cần lo chuyện đụng vào nó, sao phải hung dữ như vậy chứ, thể chất của nàng vốn chẳng sợ bách độc. Mà thật ra cũng không phải không sợ bách độc, nói chính xác hơn thì nàng có thể áp chế bách độc, những loại độc bình thường chỉ cần đụng vào máu của nàng thì sẽ bị lọc sạch. Mỗi thứ trên người nàng đều có tác dụng này, vì vậy từ nhỏ đến lớn ở trong tổ chức có ai trúng độc đều do nàng cứu.
“Để trẫm lấy Tinh Sa, ngươi tuyệt đối đừng đụng vào.” Quyền Mạch Ngự thoáng nhìn Tư Tuyết, trầm giọng nói. “Không sao đâu chủ tử, ta không sợ.” Tư Tuyết vô thức phản bác. Sao Quyền Mạch Ngự lại bảo thủ như vậy chứ, từ khi nàng có thể áp chế cổ đọc trong người hắn thì hẳn là hắn cũng đã nhận ra việc nàng không sợ những loại độc này chứ? “Đã nói là ngươi đừng động vào rồi, ngươi thử mạnh miệng nữa xem!” Quyền Mạch Ngự nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng. Tư Tuyết ngẩn người, cúi thấp đầu yên lặng ăn thịt dê, không nói gì nữa. Lúc này Quyền Mạch Ngự mới thôi so đo với những lời Tư Tuyết vừa nói, tiếp tục cắt thịt dê đút cho nàng: “Há mồm.” “A…” Tư Tuyết há mồm cắn một cái, khuôn mặt thỏa mãn. Vốn Quyền Mạch Ngự lo lắng vừa rồi đã dọa Tư Tuyết sợ, đang nghĩ xem phải an ủi nàng thế nào, bây giờ xem ra là do hắn nghĩ nhiều. “Vừa rồi không giận trẫm hả?” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi hỏi nàng. Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi vậy thì Tư Tuyết hơi sửng sốt sau đó không nhịn được bật cười, cứ mỉm cười nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy. “Không tức giận, ta biết chủ tử muốn tốt cho ta.” Tư Tuyết gặm thịt dê nói với Quyền Mạch Ngự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]