Trước mắt toàn là bão cát, tầm mắt mơ hồ không rõ, cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe được.
Cũng may, Tư Tuyết nắm tay Quyền Mạch Ngự thật chặt.
Cơn gió lốc làm cho bước chân của Tư Tuyết hơi không vững, Tư Tuyết mới vừa lỏng tay chút thôi là đã hơi tuột khỏi tay của Quyền Mạch Ngự rồi.
Tư Tuyết thầm giật mình, vội vàng muốn nắm lại tay của Quyền Mạch Ngự nhưng lại bị gió thổi ra. Giây kế tiếp, Quyền Mạch Ngự nhanh chóng cầm lại tay Tư Tuyết, lúc này trái tim của Tư Tuyết mới hạ xuống.
"Nắm chặt vào! Còn dám lỏng tay ra thì xem trẫm có cắt chân ngươi không!" Quyền Mạch Ngự kéo Tư Tuyết lại, giận dữ nói bên tai nàng.
"Khỉ thật! Ta có cố ý đâu!" Tư Tuyết không nhịn được lên tiếng cãi lại.
Vữa nãy nàng không nắm chặt được mà, nàng tự lỏng tay Quyền Mạch Ngự ra ở đâu chứ. Vào giờ phút quan trọng này, nếu nàng tách ra với Quyền Mạch Ngự thì thảm lắm.
Quyền Mạch Ngự ôm lấy eo của Tư Tuyết rồi kéo Tư Tuyết nằm sát xuống đất, Tư Tuyết vội vàng nắm chặt ba lô, che miệng và mũi của mình.
Bão cát kéo dài suốt hơn một tiếng...
Sau khi mọi thứ bình thường trở lại.
"Má nó! Suýt thì bị cát chôn rồi!" Nửa người Tư Tuyết đều đã nằm trong cát.
Quyền Mạch Ngự đứng dậy, phủi cát trên người xuống rồi đưa tay kéo Tư Tuyết lên.
"Nhưng mà cuối cùng cũng sống sót!" Tư Tuyết đứng dậy, cười nói.
Sau đó Tư Tuyết lại vội vàng ngồi xuống đào cái balo của mình ra khỏi cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203660/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.