“Vâng ạ.” Vân Hiên vâng lời, lui xuống. Sau khi Vân Hiên rời đi thì đã bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết để đến sa mạc Lôi Nham. Tư Tuyết trở về nơi ở của mình, vừa vào cửa đã thấy Thanh Nha. “Ơ, xin chào Thanh Nha!” Tư Tuyết lên tiếng chào hỏi Thanh Nha. Thấy Tư Tuyết trở về thì Thanh Nha lập tức thở phào. “Cô nương, ngài có thể trở về rồi, dọa chết nô tỳ.” Thanh Nha nói với Tư Tuyết. Tư Tuyết hơi nhíu mày cười, nhéo mặt Thanh Nha. “Dọa gì mà doạ, Quyền Mạch Ngự còn có thể ăn ta sao? À đúng rồi, giường của ta đã sửa xong chưa?” Tư Tuyết hỏi Thanh Nha. Nghe Tư Tuyết nói vậy thì đầu tiên Thanh Nha hơi sửng sốt nhưng sau đó lập tức phản ứng kịp. “Đã sửa xong rồi ạ, sáng sớm nay đã có người đến sửa.” Thanh Nha gật đầu nói với Tư Tuyết. Đôi mắt Tư Tuyết lập tức phát sáng, xoay người đi đến giường của mình. Thấy giường mình đã được sửa xong, Tư Tuyết chỉ thấy tâm trạng mình thật tốt, trực tiếp nhào lên giường, ôm gối đầu lăn lộn trên giường. “Ha ha… sửa xong rồi…” Tư Tuyết vừa lăn lộn vừa tự lẩm bẩm.
Thanh Nha nhìn dáng vẻ này của Tư Tuyết thì không nhịn được mà bật cười sau đó quay người đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài thì Thanh Nha đã thấy Quyền Mạch Ngự, nàng ấy lập tức giật mình. “Gặp qua Hoàng thượng.” Thanh Nha vội vàng quỳ xuống hành lễ. Tư Tuyết đang lăn lộn trên giường nghe thấy tiếng của Thanh Nha thì lập tức ngây ngẩn cả người. “Miễn lễ, đứng lên đi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói. Thanh Nha vội vâng lời, lúc đứng dậy rời đi còn lén nhìn Tư Tuyết một chút, cho nàng một ánh mắt tự cầu phúc cho mình. Khi Thanh Nha rời đi còn tri kỷ đóng cửa lại. “Chủ tử…” Tư Tuyết vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rối bời của mình, gọi Quyền Mạch Ngự. “Ừ.” Quyền Mạch Ngự lên tiếng, đi về phía Tư Tuyết. Tư Tuyết vội vàng di chuyển cơ thể, dành chỗ cho Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự thoáng nhìn rồi đi đến ngồi bên cạnh Tư Tuyết. “Tư Tuyết, chắc trẫm không thể dẫn ngươi đến quân doanh được.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu mới nói với Tư Tuyết. Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, cơ thể Tư Tuyết cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
“Vì sao vậy? Rõ ràng lúc trước chủ tử đã đồng ý với ta rồi mà.” Tư Tuyết vô thức hỏi. Quyền Mạch Ngự không trả lời. Tư Tuyết cứ trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, càng nghĩ thì trong lòng càng tức, tên Quyền Mạch Ngự này chỉ biết lừa nàng thôi. Hắn tưởng nàng sẽ không phát cáu phải không hả? Quyền Mạch Ngự chỉ im lặng mà không nói gì. “Chủ tử, ngài nói gì đi chứ, sao lại đổi ý như vậy?” Tư Tuyết thở hổn hển lắc cánh tay của Quyền Mạch Ngự. “Tóm lại là không đi được, trẫm có việc không thể đi cùng ngươi, chờ đến khi rảnh thì lại nói sau.” Quyền Mạch Ngự cầm tay Tư Tuyết, trầm giọng nói. Tư Tuyết lập tức không còn gì để nói nữa. Sau đó Quyền Mạch Ngự đứng dậy muốn rời đi. “Chủ tử, ngài không nói ta ngài muốn đi làm gì thì sau này ta sẽ không để ý đến ngài nữa.” Tư Tuyết nhìn bóng lưng của Quyền Mạch Ngự, giậm chân một cái rồi hờn dỗi nói. Nghe câu nói của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự dừng bước chân lại, hơi nghiêng đầu nhìn nàng. Quả nhiên Tư Tuyết đang phồng má nhìn hắn, không cần phải đáng yêu như vậy chứ. “Trẫm muốn đến sa mạc Lôi Nham, nếu như trẫm không đoán sai thì hẳn ngươi biết Tinh Sa là một trong những thuốc dẫn Khiên Cơ cổ độc.” Quyền Mạch Ngự im lặng trong chốc lát rồi từ tốn nói. Lúc nghe đến Tinh Cát thì rõ ràng Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó thì lại càng tức giận hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]