Sau khi nói xong, Tư Tuyết mới nhận ra câu này rất là mập mờ nên gương mặt của nàng lập tức đỏ bừng. Tư Tuyết quay lại nhìn Quyền Mạch Ngự thì thấy khóe miệng của hắn mang theo ý cười. “Nếu như ngươi ngoan ngoãn mà giao tiền ra thì sao trẫm phải làm như vậy?” Quyền Mạch Ngự hỏi ngược lại. Tư Tuyết nhếch miệng, hừ một tiếng, không để ý tới Quyền Mạch Ngự. Dù sao Quyền Mạch Ngự luôn nói chuyện không có lý, nàng cũng không nói lại hắn được. Thấy Tư Tuyết im lặng, Quyền Mạch Ngự cũng không có nói chuyện với nàng nữa, trực tiếp đưa nàng đến tẩm điện của hắn. Trong bóng tối, Hi Thần trốn ở trên cây nhìn thì thấy Quyền Mạch Ngự đang ôm Tư Tuyết. Hi Thần chỉ cảm thấy mình sắp bị tức chết, nàng ta nắm chặt tay lại, đấm mạnh vào trên cây. Nếu biết trước thì nàng ta đã không đến theo dõi rồi. Tư Tuyết nhìn cành cây đang lung lay, mỉm môi cười “Cười cái gì vậy?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, trầm giọng hỏi. Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết ngước mắt nhìn hắn, nàng cười càng vui vẻ: “Chủ tử, có người đang theo dõi ngài.” Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, vẻ mặt ngưng tụ lại. “Ngươi có thể cảm giác được?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Bị Quyền Mạch Ngự hỏi như vậy, Tư Tuyết có chút sững sờ. Nàng cảm giác được thì có gì đâu, chẳng lẽ lạ lắm à? “Đúng vậy, ta cảm giác được.” Tuy không hiểu ra sao nhưng Tư Tuyết vẫn trả lởi. “Ừ, không tệ.” Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, nở nụ cười: “Thật ra có hai hộ vệ đi theo trẫm.” Lần này, Tư Tuyết sững sờ cả người. Nói với nhau được một lúc rồi mới biết nàng và Quyền Mạch Ngự không phải đang nói cùng một chủ đề. “Ha ha…” Tư Tuyết giả trân cười hai tiếng rồi ngậm miệng lại. Ngoại trừ cảm nhận được Hi Thần đang theo dõi thì nàng không phát hiện ra ai hết, trời ạ, trình độ của nàng đã thụt lùi bao nhiêu rồi. “Chủ tử, thật ra ta đang nói về Hi Thần đại nhân.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự. Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Ngự Mạch rũ mắt xuống nhìn Tư Tuyết. “Ừ? Không phải nàng ta đang theo dõi ngươi sao?” Quyền Mạch Ngự nhẹ giọng hỏi. Tư Tuyết nhịn không được bĩu môi lên, tỏ vẻ “Ngài thật là nhàm chán.” Hi Thần đang ở trên cây nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau trông rất hài hòa, suýt chút nữa muốn đánh sụp cả cái cây.
“Chủ tử, ngài qua đây.” Đôi mắt của Tư Tuyết đảo quanh, nàng móc ngón trỏ về phía Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự nhìn nàng, không hề động đậy. Tư Tuyết dứt khoát đưa tay ôm lấy cổ của Quyền Mạch Ngự, đến gần khuôn mặt của hắn rồi hôn lên má hắn một cái. Ngay lập tức, Hi Thần mở to đôi mắt, ngón tay của nàng ta dùng sức bóp chặt cành cây. “Tư Tuyết, trẫm vừa bỏ qua cho ngươi thì ngươi lại muốn đốt lửa? Hử?” Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự rất nặng nề, giọng nói trở nên khàn khàn. Nhưng Tư Tuyết hoàn toàn không quan tâm hắn đang nói gì, đôi mắt của nàng chỉ tập trung vào cái cây cách đó không xa, đột nhiên cười một tiếng. Ha ha ha, tốt nhất là chọc cho nàng ta tức chết! Thấy Tư Tuyết không để ý lời của hắn nói, Quyền Mạch Ngự chỉ cảm thấy tức giận. “Tư Tuyết.” Quyền Mạch Ngự lầm bẩm tên của Tư Tuyết. “Hả?” Tư Tuyết nhanh chóng hoàn hồn, nhìn Quyền Mạch Ngự, lên tiếng đáp lại. Vị chủ tử này đúng là khó hầu hạ, không hài lòng cái gì thì sẽ tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác nàng không thể đánh lại hắn, đây mới là điều đáng buồn nhất. “Trẫm muốn hôn ngươi.” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự hơi khàn khàn. “Hả.” Ban đầu Tư Tuyết không chú ý đến Quyền Mạch Ngự đang nói cái gì nên nàng gật đầu, sau khi phản ứng lại thì nàng ngạc nhiên nhìn Quyền Mạch Ngự: “Hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]