“Chủ tử, ngài là người duy nhất đối tốt với ta…” Tư Tuyết cắn môi nói: “Cho nên ngài đừng làm như vậy, ta rất sợ…” Sau đó, Tư Tuyết lấy cánh tay che mắt, giả bộ như đang khóc. “Đừng khóc!” Quyền Mạch Ngự quát lên, không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu. Cả người của Tư Tuyết co lại, cố gắng thu nước nước mắt trở về, nhìn nàng rất là đáng thương. Quyền Mạch Ngự cảm thấy trái tim của mình như sắp bị tan vỡ, hắn không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác này. Sau đó, Quyền Mạch Ngự ôm Tư Tuyết vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Tuyết. Đầu của Tư Tuyết chôn vào trước ngực Quyền Mạch Ngự, khóe miệng nàng nở một nụ cười thành công. “Bây giờ trẫm cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là giao hết số tiền thắng ra, hoặc là bị trẫm làm rồi mới giao tiền ra.” Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi nói. Chết tiệt, vậy mà hắn lại cảm thấy đau lòng. “Nhưng chủ tử…” Tư Tuyết khịt mũi một cái, vẫn không cam lòng. “Còn nói nhăng cuội nữa thì trẫm sẽ cho rằng ngươi lựa chọn cái thứ hai!” Quyền Mạch Ngự trực tiếp ngắt lời Tư Tuyết. Tư Tuyết ấm ức bĩu môi.
Còn có ai xấu xa hơn hắn ta không? Rõ ràng đó là số tiền thắng của nàng mà, là của nàng, của nàng! “Vậy ta sẽ đưa cho ngài…” Tư Tuyết mím chặt môi, nói một cách miễn cưỡng. Lúc này Quyền Mạch Ngự mới buông nàng ra, sau đó hắn đẩy nàng lùi về sau rồi ném quần áo của nàng lên mặt nàng. Tư Tuyết cố nén cơn tứcm nàng nghiến răng nghiến lợi kéo quần áo xuống, sau đó nhìn lại chiếc áo đã rách tơi tả của mình. Trời ơi, quên mất… Tư Tuyết nắm chặt tay, lấy quần áo của Quyền Mạch Ngự ném tới che cơ thể lại, đứng dậy đi tìm một bộ quần áo mới, rồi trốn sau bình phong thay quần áo. Thay xong quần áo, Tư Tuyết bước ra ngoài, nàng lấy hết số tiền thắng được đưa cho Quyền Mạch Ngự. “Chỉ có nhiêu đây?” Quyền Mạch Ngự nhìn mấy tờ tiền ở trước mặt, hỏi. Tư Tuyết cắn môi dưới, bộ dạng của nàng trông rất tủi thân: “Chỉ có nhiêu đó.” Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt lại, ngước mắt nhìn Tư Tuyết, cũng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn như vậy.
Cuối cùng, Tư Tuyết không thể chịu đựng nổi, xoay người lấy hết số tiền mình đã giấu, đau lòng đưa cho Quyền Mạch Ngự. “Thật sự chỉ có nhiêu đây, không còn nữa…” Giọng nói của Tư Tuyết như muốn khóc lên. Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói ừ. “Chủ tử, ngài có thể chừa lại cho ta một ít được không, ta… Ta là một cô nương, bình thường sẽ hay đi mua đồ…” Hai ngón tay trỏ của Tư Tuyết chọc vào nhau, nói nhỏ. “Ngươi cần gì thì cứ nói một tiếng là được rồi, trẫm sẽ thỏa mãn cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói. Nếu Tư Tuyết không luôn mãi nói chuyện muốn đi với hắn thì hắn đâu có cần như vậy? Ở Cô Vực này cũng không thiếu đồ ăn thức uống cho nàng, mục đích đòi tiền của nàng còn không phải là muốn bỏ đi sao, nếu sau này hắn xác định được Tư Tuyết không muốn đi thì khi đó nàng muốn bao nhiêu tiền cũng được. “Ta muốn ngài trả đồ lại cho ta.” Khuôn mặt của Tư Tuyết trầm xuống, buồn bã nói. Quyền Mạch Ngự liếc nàng một cái: “Đừng hòng.” Tư Tuyết chỉ muốn khóc ngất trong nhà xí. Tại sao... Tại sao hắn lại đối xử nàng như thế, cuối cùng nàng đã đắc tội gì với ông trời, tại sao lại đưa nàng đến cái nơi quỷ quái này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]