Nếu nàng ấy có thể khuyên được Tư Tuyết thì đã tốt rồi, mấy ngày nay số lần nàng ấy gặp được Tư Tuyết có thể đếm trên đầu ngón tay, mà gặp cũng chẳng nói mấy câu, nàng ấy thấy cô nương nhà mình đã gầy đi rồi.
“Hoàng thượng, đây chính là lý do Thanh Nha tới tìm ngài ạ.” Thanh Nha thấp giọng nói.
Nghe Thanh Nha nói vậy thì Quyền Mạch Ngự không khỏi nhíu mày nhìn nàng ấy, chờ nàng ấy nói tiếp.
“Phía sau tẩm điện của cô nương có một sân viện, viện này rất lớn, bình thường cô nương thường chơi ở đây, nhưng phía sau viện có một ngọn núi, ba ngày gần đây cô nương đều lên núi luyện tập. Thanh Nha vô năng, thật sự không tìm thấy cô nương.”
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, dùng sức vỗ bàn. Trong nháy mắt nước trà trên bàn đổ đầy ra đất, Thanh Nha lập tức giật mình.
“Hoàng thượng bớt giận!” Thanh Nha vội vàng cúi đầu xuống nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt nắm đấm, trực tiếp ra khỏi điện.
Tư Tuyết đúng là giỏi lắm, việc gì cũng dám làm, một mình ở trên núi ai biết được nàng sẽ làm những chuyện nguy hiểm gì.
Nhìn Quyền Mạch Ngự ra ngoài Thanh Nha lập tức thở phào, chỉ cần là Hoàng thượng thì sẽ có thể tìm được cô nương.
Quyền Mạch Ngự nhanh chóng đến nơi Tư Tuyết ở, đi về viện phía sau rồi lên núi, đi theo trực giác của mình.
Phương hướng hắn chọn vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm, bởi vì hắn biết Tư Tuyết nhất định sẽ chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203609/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.