“Nhưng ta chướng mắt ngươi!” Tư Tuyết cười một tiếng, khi hắn ta đến gần thì nàng xoay người, cánh tay trực tiếp bổ về phía cổ của hắn ta. “Bịch” một tiếng, cổ của tên thủ lĩnh kia đã chảy máu đầu đìa, con ngươi hắn ta mở to, những người đứng phía sau cũng đồng thời ngây người. Tên thủ lĩnh cúi đầu nhìn xuống từng chút một thì thấy giữa cổ hắn ta đang cắm một thanh chủy thủ, có một đôi tay trắng nõn mềm mại đang nắm lấy nó. Giờ phút này, phía trên chủy thủ dính đầy máu của hắn ta. “Ngươi…” Tên thủ lĩnh khó khăn mở miệng nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi. Trên mặt Tư Tuyết không có biểu cảm gì cả, nàng rút mạnh Chi Huy ra. Lần này nàng đã đâm thẳng vào động mạch của tên thủ lĩnh, trong chớp mắt, máu tươi không ngừng tuôn ra, tên thủ lĩnh lập tức ngã xuống đất. “Các ngươi nhìn cho rõ đây, lão nương chẳng phải là loại tiểu bạch kiểm mà các ngươi nói muốn bao nuôi là bao nuôi!” Tư Tuyết dẫm lên yết hầu của hắn ta, nói từng câu từng chữ. Mọi người sợ ngây người, họ chỉ cảm thấy nữ nhân đang đứng trước mặt mình chính là Diêm Vương sống. Dưới chân Tư Tuyết vừa dùng sức thì kẻ kia đã tắt thở. Sau đó Tư Tuyết tuỳ ý ngẩng đầu nhìn về phía đám người Nam U, bọn chúng đều hơi sợ Tư Tuyết, vô thức lùi về sau. “Không cần phải sợ, vừa rồi ai muốn bắt ta nào?” Tư Tuyết cười, nụ cười chứa bao tâm trạng, trong đó còn ẩn giấu cả sát khí.
Nói xong, không đợi bọn chúng phản ứng thì Tư Tuyết đã vọt thẳng về phía đám người, ngón tay thon dài lướt một vòng như là xoay chiếc bút, xoay Chi Huy trong tay một vòng. Đám người Nam U nhanh chóng bao vây Tư Tuyết lại. “Mau dùng độc!” Có kẻ hét to. Bọn chúng thấy Tư Tuyết có thể giết chết thủ lĩnh của bọn chúng chỉ trong một kích thì không còn kẻ nào dám coi thường nàng nữa, cho dù là người Cô Vực cũng không thể tin được. Tư Tuyết mấp máy môi, đôi mắt dần trở nên đỏ theo thời gian. Cuối cùng cũng có thể giết người thoải mái rồi. Tuy thứ mà nàng am hiểu nhất là súng ống nhưng đây lại là cổ đại, không có súng, nàng cũng hết cách, đành dùng Chi Huy nhưng vẫn tiêu diệt bọn chúng như thường. Sau đó người Cô Vực cứ ngơ ngác nhìn Tư Tuyết giết bọn người Nam U dễ như trở bàn tay, mà nàng cũng không hề sợ độc của bọn Nam U chút nào. Cuối cùng Tư Tuyết khiến bọn chúng dùng hết chú pháp ra nhưng vẫn không thể gây ảnh hưởng gì đến nàng. Khi tên cuối cùng ngã xuống đất, Tư Tuyết chậm rãi đứng dậy, màu đỏ trong mắt từ từ biến mất. Lúc này có người xông ra từ trung điện, Tư Tuyết ngước mắt nhìn chỉ thấy Tuyệt Sát máu me khắp người lao ra, vừa nhìn đã biết là đang chạy trối chết.
Tư Tuyết hơi híp mắt, quay người chuẩn bị đuổi theo: “Bản cô nương đang ở đây mà còn muốn chạy sao, ngươi nghĩ hay nhỉ!” “Tư Tuyết!” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự vang lên. Tư Tuyết lập tức sững sờ, dừng động tác lại. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng sau lưng nàng: “Không cần đuổi theo, những kẻ khác trẫm đã giải quyết hết rồi, là trẫm chủ quan để hắn ta chạy thoát.” Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết không hiểu lắm. “Nhưng sao không đuổi theo hắn ta?” Tư Tuyết hỏi. Quyền Mạch Ngự ngước mắt lên nhìn nàng, hơi nhíu mày. Hắn không nhận ra Tư Tuyết là một người ham chiến như vậy. “Vân Hiên và những người khác đều đã trúng độc.” Quyền Mạch Ngự lặng yên trong chốc lát chỉ nói một câu như vậy. Sắc mặt Tư Tuyết thay đổi trong nháy mắt. Cơ bản là những kẻ trong trung điện không cùng cấp bậc với những tên ở ngoại điện, đương nhiên cũng dùng độc cao cấp hơn, nói vậy thì bên phía Vân Hiên quan trọng hơn, không thể chậm trễ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]