Vừa nhìn thấy Tư Tuyết thì Tuyệt Sát đã giận không chịu nổi, lại nghe Tư Tuyết chế nhạo mình như vậy thì hắn ta lập tức nổi trận lôi đình. “Tiểu nha đầu kia, đừng có nói bậy! Bản tọa là bại tướng trong tay ngươi lúc nào chứ! Người đánh bại bản tọa rõ ràng là Hoàng thượng Cô Vực, sao lại thành ngươi hả?” Tuyệt Sát hét to với Tư Tuyết. Nếu nói hắn ta e ngại Quyền Mạch Ngự thì đó là sự thật, nhưng nói hắn ta sợ con ranh này… Nàng không sợ sương độc của người Nam U Quốc bọn chúng có lẽ là do thể chất đặc thù, nhưng một tiểu nha đầu trẻ như vậy, còn nhỏ hơn bọn chúng mấy chục tuổi, hắn ta còn sợ nàng hay sao? Tư Tuyết hơi híp mắt cười. “Ta và chủ tử nhà ta không phân chủ tớ, bại tướng của chủ tử nhà ta thì cũng chính là bại tướng dưới tay ta!” Tư Tuyết ngông cuồng nói. Tuyệt Sát nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi. Lúc này đã có kẻ nghe lời Tuyệt Sát tiến lên ngăn Tư Tuyết lại, phi tiêu trong tay kẻ đó đã bay về phía nàng. Tư Tuyết vừa liếc mắt đã nhận ra trên phi tiêu có kịch độc, nhưng nàng chỉ cười nhạt, thân hình nàng chớp loé mấy lần, trông như tuỳ ý nhưng lại tránh khỏi toàn bộ phi tiêu. “Nhân tiên ta nói một câu, bại tướng dưới tay ta không có tư cách gọi ta là tiểu nha đầu!” Tư Tuyết liếc mắt lạnh giọng nói với hắn ta. “Ngươi!” Tuyệt Sát suýt nữa bị tức chết. Tư Tuyết cười lạnh lùng, tay bóp lấy một kẻ muốn dùng độc ở bên cạnh. Trong chốc lát, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên, cổ của kẻ kia đã trực tiếp bị Tư Tuyết bẻ gãy, tuỳ ý ném xuống đất. Sau đó Tư Tuyết quay người nhìn Quyền Mạch Ngự, cười nói: “Chủ tử ơi chủ tử, ngài xem ta học có giống hay không?” Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, lúc này mới chú ý vừa rồi Tư Tuyết dùng phương pháp như cách hắn đã bóp chết tên Nam U Quốc kia, gần như giống nhau như đúc.
“Chủ tử, hãy nhớ đánh bọn chúng răng rơi đầy đất cho ta!” Tư Tuyết ngẩng mặt lên, tiếp tục nói với Quyền Mạch Ngự. Nói xong nàng cười như không cười nhìn Tuyệt Sát rồi nhảy nhót chạy ra bên ngoài. Tuyệt Sát thật sự sắp tức chết, cái gì cũng không quan tâm nữa, tiến lên chặn đánh Tư Tuyết. Đầu ngón chân Tư Tuyết chạm vào mặt đất, một cước đá vào bờ vai của Tuyệt Sát rồi mượn lực bay ra ngoài, thuận tiện dùng nội lực, nhìn như vậy giống như nàng bị Tuyệt Sát đánh bay đi. Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết thoải mái rời khỏi trung điện, sắc mặt hơi trầm xuống. Thấy Tư Tuyết chạy trốn như vậy, Tuyệt Sát tức đến nỗi đỏ bừng mặt. Kẻ trước đó cứu được Tuyệt Sát trong rừng đi đến bên cạnh hắn ta. “Tuyệt Sát, ta thấy tiểu nha đầu kia không đơn giản.” Kẻ kia trầm giọng nói với Tuyệt Sát. “Quan tâm nàng ta đơn giản hay không làm gì, bản tọa nhất định sẽ khiến nàng ta chết không toàn thây!” Tuyệt Sát tức giận nói. Hắn ta vừa dứt lời thì một thanh kiếm bay đến, sắc mặt hai bọn chúng thay đổi trong nháy mắt. Tuyệt Sát vội vàng né tránh, dù phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị thanh kiếm sắc nhọn chén trúng, lập tức chảy máu đầm đìa. “Người của trẫm lúc nào đến phiên ngươi muốn nàng ấy chết không toàn thây?” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói, giọng điệu lạnh lẽo. Tuyệt Sát tức khắc cảm thấy có một loại áp bức vô hình khiến hắn ta phải khom lưng, không thể thở nổi, đây là một loại khí thế trời sinh của vương giả. Quyền Mạch Ngự không cho Tuyệt Sát cơ hội nói chuyện, nhấc Thực Hoả trong tay lên, kiếm vẫn chưa chạm vào Tuyệt Sát nhưng kiếm khí lại hướng thẳng về phía Tuyệt Sát, cực kỳ uy lực. Trong nhất thời, hắn ta không kịp tránh, nhát kiếm này vung thẳng về phía Tuyệt Sát. Đám người xung quanh vội vây quanh Quyền Mạch Ngự, trợ giúp Tuyệt Sát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]