Hơn nữa Tư Tuyết lại còn băng bó vết thương cho Vân Hiên! Còn muốn hắn bôi thuốc cho nàng nữa chứ, nàng nghĩ hay thật đấy! Tuyệt đối không được! Sau đó Quyền Mạch Ngự cứ ngồi trong điện đến khi trời tối. Đến đêm, một mình Tư Tuyết ở tại nơi ở của mình, nàng ngồi trước gương trang điểm bôi thuốc. Những dược liệu này một nửa là được mang đến lúc ở trên núi, nửa còn lại là Thanh Nha mang đến cho nàng, bây giờ chúng đã bị nàng chế thành thuốc bột và thuốc nước. Tư Tuyết đang cho châm bạc vào trong nước thuốc thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang ở ngoài cửa, sắc mặt nàng đóng băng trong nháy mắt. Một lát sau cửa hơi hé mở ra, một người lẻn vào, Tư Tuyết trốn phía sau cây cột mím chặt môi nhìn, trong tay cầm một cục đá. Kẻ kia mang một thanh kiếm lớn trên lưng, đi đến bên cạnh giường của Tư Tuyết. Tư Tuyết đã giấu hai chiếc gối đầu bên trong chăn, nhìn giống như đang có người nằm trong đó. Kẻ kia chỉ nhìn một chút rồi giơ thanh kiếm lên muốn chém xuống. Sắc mặt Tư Tuyết trầm xuống, cánh tay nhẹ nhàng chuyển động, cục đá trong tay nàng đã mạnh mẽ bay ra, đập trúng cánh tay của kẻ kia. “A!” Kẻ kia kêu lên một tiếng, ngón tay buông lỏng, thanh kiếm lớn trực tiếp rơi xuống đất.
“Ai?” Kẻ kia vội vàng cảnh giác nhìn bốn phía. Tư Tuyết bỗng nhiên xông ra, lao đến sau lưng kẻ kia, cánh tay nàng khoá chặt cổ của kẻ đó, từ từ siết chặt lại, đôi mắt của kẻ kia lập tức trợn trừng. “Muốn chém đứt giường của ta sao? Đêm nay lão nương còn muốn đi ngủ nữa!” Tư Tuyết vừa siết chặt vừa nói. Mà kẻ kia căn bản không thể trả lời Tư Tuyết. Cánh tay Tư Tuyết vẫn còn đang dùng sức, mãi cho đến khi kẻ kia không còn thở nữa mới dừng lại. “Hi Thần ơi là Hi Thần, ta biết ngươi sẽ không hết hy vọng mà.” Tư Tuyết cười khẩy một tiếng. Ngược lại nàng muốn xem Hi Thần phái bao nhiêu người đến giết nàng, đến lúc đó làm nàng ta ngạc nhiên một lần. Nghĩ đến đây, khoé miệng Tư Tuyết nở nụ cười nghiền ngẫm, một tay nhấc kẻ kia đến hậu viện rồi hất văng hắn ta ra ngoài như là vứt rác. Sau khi trở về trong điện thì Tư Tuyết đốt nến tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong Tư Tuyết đang chuẩn bị tiếp tục làm dược liệu của nàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở cửa. Tư Tuyết vừa nghe đã biết đây là tiếng bước chân của Quyền Mạch Ngự, vội lên giường, chui cả đầu vào trong chăn. Quyền Mạch Ngự đứng ở cửa rất lâu, cuối cùng mới đẩy cánh cửa vừa được sửa lúc chiều ra đi vào.
“Ngủ rồi ư?” Sau khi Quyền Mạch Ngự đóng cửa lại thì nhìn thấy một đống trên giường. Tư Tuyết không trả lời, cũng không cử động. Sau đó Quyền Mạch Ngự trực tiếp đi đến bên giường của Tư Tuyết rồi ngồi xuống giường, cứ ngồi như vậy mà không nói gì. Cuối cùng Tư Tuyết không chịu nổi nữa, chui đầu từ trong chăn ra. Tư Tuyết nằm nghiêng người, đưa lưng về phía Quyền Mạch Ngự, hai cánh tay nắm chặt chăn, chỉ lộ một đôi mắt. Đợi một lúc Quyền Mạch Ngự vẫn không có động tác gì, đôi mắt của Tư Tuyết nhìn về phía hắn thì phát hiện Quyền Mạch Ngự đang nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn nàng. Tư Tuyết cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, rất khó chịu. Chờ hồi lâu Quyền Mạch Ngự mới nhìn về phía Tư Tuyết, sắc mặt hắn nặng nề. “Đứng dậy đi, không phải ngươi muốn trẫm bôi thuốc cho sao?” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt, không nghe được chút cảm xúc nào. Suy nghĩ cả một ngày cuối cùng hắn vẫn đến bôi thuốc cho Tư Tuyết, thật sự… tổn hại mặt mũi Hoàng thượng Cô Vực của hắn! Hắn cũng không biết mình làm sao nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]