“Thích, ta thích chủ tử nhất!” Tư Tuyết vội vàng trả lời.
Đối với dạng người thích xem mặt như nàng thì có thể không thích người đẹp trai như Quyền Mạch Ngự sao! Gần như là thích đến mức không ai có thể sánh bằng nữa ấy.
Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt lại, một lát sau thì cười khẽ.
Nhìn nụ cười của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết lại ngẩn người lần nữa. Mặc dù trước đó nàng đã từng thấy Quyền Mạch Ngự cười nhưng lúc đó hắn không cười chân thật giống như bây giờ.
Nụ cười bây giờ của Quyền Mạch Ngự giống như đóa hoa tuyệt đẹp phá tan tầng băng dày để nở rộ. Rung động lòng người.
“Chủ tử nên cười nhiều hơn đấy, lúc ngài cười lên là đẹp trai nhất!” Tư Tuyết lập tức lên tiếng nịnh nọt.
Nhưng nàng vừa nói xong thì nụ cười của Quyền Mạch Ngự đã tắt lịm ngay, trong lòng Tư Tuyết buồn phiền không thôi.
“Được rồi, trở về đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
“Vâng…” Tư Tuyết uể oải đồng ý, nhún vai đứng dậy chuẩn bị đi.
Thật sự còn ai nắng mưa thất thường hơn tên này không?
“Cô nương đi thong thả!” Tôn Thất nói với Tư Tuyết.
Nghe Tôn Thất nói vậy, Tư Tuyết cười phất tay với Tôn Thất rồi đi.
Tư Tuyết đã nhớ rõ đường đi từ nhà lao đến nơi ở của mình, vì vậy không bao lâu đã đến nơi.
Sau khi bước vào, Tư Tuyết đứng phát ngốc một lúc.
“Cô nương, ngài quay về rồi ạ?” Sau lưng có một giọng nói vui mừng vang lên.
Sắc mặt Tư Tuyết sững sờ, nàng ngẩng đầu, quay người thì thấy Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203572/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.