Tiểu Tuyết trầm giọng kêu một tiếng như là đồng ý. Hình ảnh này suýt làm mù mắt tất cả mọi người, phải biết rằng con ngựa này của Hoàng thượng không phải ai nói cũng nghe lời. Nó không chỉ có tốc độ nhanh, linh tính mạnh mà cả sức chiến đấu cũng cực kỳ cao, trên chiến trường nó có thể dùng một vó giẫm bẹp kẻ thù. Hơn nữa năng lực lãnh đạo của nó cũng rất tốt, mỗi lần ra ngoài những con ngựa khác sẽ tự động đi theo nó, mỗi khi xảy ra chuyện gì, khi những con ngựa ấy tản ra thì nó đều có thể đưa bọn chúng trở về an toàn. Quan trọng hơn là ngựa của Hoàng thượng là ngựa đực, là ngựa đực! Sao có thể gọi là tiểu Tuyết chứ! Dường như Tư Tuyết không phát hiện được sự kinh ngạc của họ, nàng ôm cổ tiểu Tuyết, nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, ngồi xuống trên lưng nó. Hành động này của nàng làm tất cả mọi người đều sợ ngây người, kể cả Quyền Mạch Ngự cũng hơi kinh ngạc nhướng mày. “Lên đường thôi.” Quyền Mạch Ngự buông rèm xuống, hờ hững nói một câu. “Vâng ạ.” Thị vệ của Quyền Mạch Ngự vội vàng cung kính trả lời, bắt đầu thúc ngựa. Tư Tuyết hừ một tiếng, không để ý tới họ. “Tiểu Tuyết, chúng ta đi.” Tư Tuyết vỗ đầu của tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết hí một tiếng, bắt đầu chạy.
Tư Tuyết vốn đang cưỡi ngựa ở phía trước đoàn xe ngựa, nhưng Vân Hiên cưỡi ngựa đuổi theo bảo nàng lui về phía sau, không được đi trước xe ngựa của Hoàng thượng. Cuối cùng Tư Tuyết bất đắc dĩ đi bên cạnh xe ngựa mà Quyền Mạch Ngự đang ngồi. Quyền Mạch Ngự đưa tay xốc rèm lên nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết lườm hắn một cái, cúi đầu không nói gì. “Sao vậy? Vẫn còn giận trẫm khi nãy không báo thù cho ngươi sao?” Quyền Mạch Ngự lập tức bật cười. “Đúng thế thì sao?” Tư Tuyết thoải mái thừa nhận. Nàng tức giận thì nói là tức giận, hơn nữa còn rất tức giận. Nếu là trước kia thì sao nàng có thể cho phép mình chịu tức giận như vậy, sớm đã đánh tên kia đến kêu cha gọi mẹ. Thấy Tư Tuyết như vậy, Quyền Mạch Ngự hơi bất đắc dĩ. “Trương Đại Ngưu là thị vệ của trẫm, đi theo trẫm đã lâu. Nể tình hắn ta là người một nhà, trẫm không lấy mạng hắn ta, nếu là kẻ khác thì nhất định trẫm sẽ giúp ngươi hả giận.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói. Sau khi nói xong, Quyền Mạch Ngự đột nhiên cảm thấy dường như hắn đang giải thích với Tư Tuyết vậy. Cảm giác này thật sự không tốt lắm. Tư Tuyết dương dương tự đắc hừ một tiếng, không nói lời nào. Ha ha, Trương Đại Ngưu, người cũng như tên, ngốc nghếch như vậy.
Sau đó Tư Tuyết không tiếp tục nói chuyện với Quyền Mạch Ngự nữa, Quyền Mạch Ngự cũng không nói gì thêm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đi lại cả ngày cuối cùng buổi tối cũng tới thành Cô Vực. Trên đường đi nàng đã hiểu biết thêm được nhiều điều. Điện Cô Tinh bên trong thành Cô Vực là nơi Quyền Mạch Ngự ở, cũng chính là hoàng thành, nhưng Cô Vực vẫn chưa lập quốc. Trong Cô Vực còn những chỗ vẫn hoang sơ, thế lực phản quân đang ngo ngoe chực chờ hành động, vậy nên mặc dù Quyền Mạch Ngự ở vị trí cao nhưng cũng đang gặp những nguy cơ rất lớn. Đội ngũ dừng ở cửa thành, cửa lớn rất nhanh được mở ra, một đám người đứng ở cửa ra vào nghênh đón Quyền Mạch Ngự, sau đó đội ngũ tiến thẳng vào thành. Sau khi vào thành Cô Vực, Tư Tuyết thấy rất nhiều người, bây giờ đã là chạng vạng tối nhưng nhìn đâu cũng thấy người đông nghịt, có cảm giác rất phồn hoa. “Hoàng thượng trở về rồi!” “Là Hoàng thượng!” Trong đám người có người bàn luận xôn xao, giọng điệu của ai cũng lộ ra sự mừng rỡ. Tư Tuyết hơi nhíu mày, xem ra Quyền Mạch Ngự này rất được con dân của hắn kính trọng. Không biết sau này nàng có cơ hội thấy Quyền Mạch Ngự lập quốc, đưa Cô Vực trở thành một đất nước lớn mênh mông hay không nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]