Sau khi biết được nhược điểm của những kẻ bị cổ trùng thao túng thì Quyền Mạch Ngự và hai người kia càng đánh càng hăng, không bao lâu sau, từng mảng lớn cổ trùng dần đổ hết xuống, toàn bộ tang thi cũng nhanh chóng được giải quyết sạch.
“Oa, chủ tử giỏi quá!” Tư Tuyết khen Quyền Mạch Ngự như chó nịnh chủ.
Vân Hiên và Hàn Hâm thấy cực kỳ xấu hổ.
Dám nói chuyện với Hoàng thượng kiểu đó thì chắc chỉ có tên dở hơi này thôi.
Quyền Mạch Ngự trừng Tư Tuyết một cái.
“Đừng tưởng rằng bây giờ nịnh nọt trẫm thì trẫm sẽ không tính toán chuyện khi nãy với ngươi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Nụ cười trên mặt Tư Tuyết cứng đờ trong nháy mắt, nàng cứ ngơ ngác nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Gia hỏa này đủ rồi đấy.
Không đợi Tư Tuyết nói gì thì Quyền Mạch Ngự đã kéo nàng về phía mình, dùng thủ thế ra hiệu Vân Hiên và Hàn Hâm đi đến chỗ mình.
Nhìn thấy động tác của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không nhịn được mà mím môi cười cười. Tên Quyền Mạch Ngự này không tồi lắm, vẫn biết nguy hiểm vẫn chưa được giải quyết triệt để, cũng chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.
“Ha.” Quyền Mạch Ngự cười khẩy: “Con chuột núp trong bóng tối kia, còn không mau cút ra đây cho trẫm?”
Theo câu nói kia của Quyền Mạch Ngự, một người chạy từ trong rừng cây ra.
Ngay sau đó có một luồng ám khí trực tiếp bắn về phía Quyền Mạch Ngự. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của ám khí kia, sắc mặt Tư Tuyết thay đổi chỉ trong nháy mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203540/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.