"Trẫm thấy ngươi không cần tay nữa rồi nhỉ." Quyền Mạch Ngự cười thâm trầm, Tư Tuyết bỗng giật mình tỉnh táo lại.
Tư Tuyết chớp chớp mắt, nở nụ cười tươi rói rồi tiếp tục cọ vào người Quyền Mạch Ngự.
"Sao có thể chứ, chủ tử, ta cần tay chứ, cần chứ, cần chứ." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự, cười hì hì.
Nàng cũng không ngốc, mới đến thì cần gì phải làm khó một chỗ dựa vững chắc lớn mạnh như vậy chứ!
Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt hừ khẽ, đẩy Tư Tuyết ra, không cho nàng cọ trên người mình nữa.
"Trẫm thấy phế nó luôn cho rồi, hà tất phải giữ lại làm gì." Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Nét mặt Tư Tuyết bình thản, ôm lấy cánh tay của Quyền Mạch Ngự, bắt đầu chế độ làm nũng: "Không mà không mà, không được phế, không được phế." Tư Tuyết nhơn nhơn mà nói, dường như nàng không coi lời của Quyền Mạch Ngự là thật, điều này lại khiến khí áp thấp xung quanh Quyền Mạch Ngự càng thêm lạnh lẽo.
Tư Tuyết dám như vậy, không phải là cho rằng hắn sẽ không phế tay nàng hay hắn không có năng lực phế tay nàng sao? Tuy rằng rất nực cười, nhưng điều này vẫn khiến hắn rất khó chịu.
"Nè, ngài xem." Tư Tuyết đưa một tay mình ra trước mặt Quyền Mạch Ngự lắc lư vài lần: "Xem tay của ta đẹp chưa này, chủ tử nỡ lòng nào phế đi chứ. Hơn nữa, đôi tay này còn có thể giúp chủ tử làm rất nhiều chuyện đó, ngài nói xem có phải không!"
Nói xong, Tư Tuyết còn làm mặt cười, thậm chí càng thêm rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203530/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.