Không đợi Tư Tuyết kịp phản ứng, Quyền Mạch Ngự đưa tay ra bóp chặt cổ của nàng. Tư Tuyết giật mình, lông mi hơi run rẩy, cứ bình tĩnh nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy. Vân Hiên thấy Quyền Mạch Ngự bóp chặt lấy cổ của Tư Tuyết thì nhất thời sững sờ. "Có chuyện gì vậy?" Hàn Hâm cũng hoảng sợ. "Không biết nữa." Vân Hiên lắc đầu, biểu cảm rất khó coi: "Có phải hoàng thượng đã mất đi ý thức và bắt người muốn làm người khác bị thương rồi không?" Nghe Vân Hiên nói vậy, Hàn Hâm giật mình. Quả thật kiểu tình huống này đã xảy ra rồi. Chủ nhân của họ mất đi ý thức, lúc đó suýt chút nữa đã làm họ bị thương, thế nên từ đó về sau hoàng thượng dặn dò không cho phép tới gần hắn vào ngày mười lăm nữa. "Vậy thì làm thế nào đây? Có cần tới cứu Tư Tuyết không?" Hàn Hâm không quyết định được nên vẫn hỏi lại Vân Hiên. Vân Hiên nhìn hai người kia chằm chằm, cuối cùng chật vật lắc đầu rồi trầm giọng nói: "Không cần, lúc này mà chúng ta qua thì sẽ chỉ nộp mạng vô ích thôi." Nghe Vân Hiên nói vậy, Hàn Hâm cắn răng, cũng không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên họ gặp Tư Tuyết. Có lẽ Tư Tuyết vẫn không được tính là người phe mình nên quả thật họ không cần bỏ mạng vì nàng. Ngón tay của Quyền Mạch Ngự dần nắm chặt: "Không phải trẫm đã nói ngươi đừng đến gần trẫm rồi sao, ngươi cả gan cãi lại mệnh lệnh của trẫm à!" Nghe thấy giọng nói tức giận của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết giật mình. Nam nhân này quá bá đạo, hắn không cho phép người khác chống đối lại hắn dù chỉ một chút, cho dù là cứu hắn cũng không được. Biểu cảm của Tư Tuyết rất bình tĩnh như cũ, không có một chút gợn sóng nào, nhưng bàn tay ôm Quyền Mạch Ngự lại buông dần ra. Nàng rất tức giận, nhưng chẳng qua nàng không muốn nói mà thôi. Điều này không hề có nghĩa là nàng sẽ vô duyên vô cớ chịu cơn giận của người khác như vậy. Ai muốn lấy mạng nàng thì nàng sẽ lấy mạng người đó. Không đợi Tư Tuyết ra tay, Quyền Mạch Ngự đã thả lỏng tay ra, chớp mắt giải phóng cho cổ của Tư Tuyết. Hắn lạnh lùng nói: "Thử có lần sau nữa xem." Tư Tuyết lập tức ngẩn cả người. Thật ra sức lực mà hắn dù xem như không lớn lắm, chỉ miễn cưỡng bắt được cổ của nàng mà thôi, hắn vốn chưa từng nghĩ đến việc sẽ bóp chết nàng, chẳng qua chỉ đang làm dáng chút thôi.
"Ớ ha ha ha..." Chớp mắt Tư Tuyết trở lại dáng vẻ tươi cười chó lấy lòng chủ, nhào tới trước kéo tay của Quyền Mạch Ngự lại: "Lần sau chắc chắn sẽ không đâu, thưa chủ tử!" Quyền Mạch Ngự trừng Tư Tuyết mà không nói gì. Vừa rồi cũng không biết tại sao hắn lại tức giận, chỉ là nữ nhân này không nghe lời hắn sao? Mà hắn cứ cảm giác không phải là như vậy. "Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại có thể áp chế cổ độc trong người ta?" Quyền Mạch Ngự nhìn về phía Tư Tuyết, trầm giọng hỏi. Tư Tuyết ngẩn ra rồi huýt sáo: "Ta không biết nha." Thấy Tư Tuyết như vậy, Quyền Mạch Ngự cũng không hỏi nhiều mà chỉ ngồi khoanh chân điều chỉnh lại hơi thở lần nữa. Nhiều năm đến nay, đây là ngày mười lăm đầu tiên mà cả ngày không đau. Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự rồi đứng dậy chuẩn bị đi. Còn không đợi Tư Tuyết rời đi, Quyền Mạch Ngự đã lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi qua được à?" Nữ nhân này vốn không có nội lực, chẳng lẽ còn muốn bơi từ đây qua đó sao? Nghe thấy Quyền Mạch Ngự hỏi câu này, bước chân Tư Tuyết dừng lại. Hắn nhìn thấy sao? Vừa rồi là Vân Hiên đưa nàng tới đó. "Không qua được, chủ tử." Tư Tuyết tiếp tục cười hì hì và nói với Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự mở mắt nhìn Tư Tuyết, lạnh lùng nói: “Hộ pháp cho trẫm.” rồi nhắm hai mắt lại. Tư Tuyết thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc ngồi xuống bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]