“Nếu ngươi muốn chết thì cũng dễ lắm.” Quyền Mạch Ngự cầm thuốc trong tay và thản nhiên nói: “Vết thương của ngươi rất sâu, sâu đến mức có thể thấy xương, dù đã lấy ám khí ra nhưng nếu không chữa trị thì vết thương sẽ bị rữa ra, lan đến hết cơ thể. Trong vòng ba ngày, ngươi sẽ chết.” 
Những lời này làm cho cả người của Tư Tuyết cứng đờ. Khóe miệng Tư Tuyết giật một cái, nàng bắt đầu có suy nghĩ đánh chết Quyền Mạch Ngự. 
“Không phải ngài đang cầm thuốc sao!” Tư Tuyết dùng chiếc cằm chỉ vào thuốc ở trong tay Quyền Mạch Ngự, hờ hững nói. 
Quyền Mạch Ngự bật cười. 
“Như vậy đi, ngươi cầu xin trẫm đi.” Quyền Mạch Ngự trầm thấp nói. 
Nghe thấy những lời này của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không nói nên lời, cái mũi khẽ nhúc nhích, ngửi thấy có mùi thảo dược ở xung quanh. 
Một suy nghĩ nảy lên trong lòng Tư Tuyết, nàng biết ở trên núi này có rất nhiều thảo dược. Tư Tuyết nhanh chóng thử cử động tay một cái, phát hiện mình có thể động đậy, chắc là tác dụng của thuốc đã mất đi rồi. 
“Quên đi, ta đi đây, tạm biệt.” Tư Tuyết vừa mỉm cười vừa vẫy tay với Quyền Mạch Ngự, sau đó chuẩn bị đứng dậy. 
Quyền Mạch Ngự nhìn xuống vết thương đang chảy máu của Tư Tuyết, giọng của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Không muốn trẫm cứu ngươi sao?” 
“Đợi chút nữa hẵng cứu đi, ta ra ngoài đi dạo trước đã.” Tư Tuyết nhướng mày nhìn Quyền Mạch Ngự, vụng trộm nói. 
Nếu như có thể ở trên núi tìm được thảo dược mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203522/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.