Dưới tàng cây liễu hậu viện Cố gia, Cố Vân Yên kinh ngạc nhìn tơ liễu rũ xuống, ánh nắng rơi ở trên mặt non nớt của nàng, làm cho nàng muốn rơi lệ. Ngày an nhàn mà tốt đẹp như vậy, đã bao lâu nàng không có thể nghiệm qua?
Cố Vân Yên bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, bản thân ôm thân thể con trai không còn hô hấp, dần dần lạnh như băng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, còn có cha mẹ tuổi già phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, vì huynh trưởng bị người ta vu oan hãm hại mà chết! Còn có bản thân ở trước cửa Thừa Càn cung quỳ một ngày một đêm cầu xin Tiêu Dục một lần nữa tra rõ vụ án của huynh trưởng, thẳng đến thân thể từ từ mất đi ý thức, cuối cùng ngất xỉu, lại vẫn như cũ không thể đổi lấy một phần thương tiếc của đế vương.
Hận! Nàng hận! Hận ý xâm nhập toàn thân Cố Vân Yên, điên cuồng lan tràn, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật lạnh, liền ngay cả thái dương cực nóng, lúc này cũng không sưởi ấm được tâm nàng lạnh như băng. Ông trời thương xót cho lần nữa sống lại, nàng muốn đem những nữ nhân từng hãm hại nàng, tổn thương nàng giẫm nát dưới chân. Nàng phải làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, một khi phong hậu, sủng quan thiên hạ, từ nay về sau lại không người dám khi dễ nàng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.