Bên trong một mảnh sắc xuân, thẳng đến nửa đêm mới nghỉ. Có lẽ vì ở khuê phòng Cố Vân Yên, lần này Tiêu Dục thật là dũng mãnh, giống như sói bị đói khát thật lâu, hận không thể ăn sạch sẽ Cố Vân Yên.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Dục liền rời giường, tự giác mặc quần áo. Bên cạnh vang lên thanh âm huyên náo, Cố Vân Yên trở mình tiếp tục ngủ, từ lúc mới xong việc đến bây giờ bất quá mới ngủ được hai canh giờ. Người bị bị ép buộc đến nửa đêm lúc này làm sao có thể không buồn ngủ.
Tiêu Dục sửa sang lại thỏa đáng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của Cố Vân Yên một hồi. Sau đó nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên trán nàng, ôn nhu nói nhỏ,“Trẫm phải đi về vào triều sớm. Yên nhi cứ ngủ tiếp đi. Ở cùng nhạc phụ dùng xong ngọ thiện rồi hồi cung cũng được.”
Cố Vân Yên buồn ngủ đến nổi không nhấc được mi mắt, mí mắt giống như nặng ngàn cân. Đều là do quá mệt mỏi, nàng chỉ cong môi ưm một tiếng, xem như đáp lại lời Tiêu Dục.
Thật quyết tâm mới có thể rời tầm mắt khỏi gương mặt nàng, hắn liền không chần chờ ra khỏi Cố phủ, giục ngựa chạy nhanh về hoàng cung để vào triều sớm. Có điều dù nhanh cớ nào vẫn là bị muộn.
Ngoài Khải Nguyên điện, văn võ bá quan đều đã có mặt, lúc này đứng thành từng nhóm to nhỏ tụ đầu nói chuyện.chờ một hồi lâu, không khỏi có ít quan viên kiềm chế không được hỏi Cố Cẩn,“Cố huynh, hôm qua Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565100/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.