“Chúng thần lĩnh mệnh!” Chúng Thái y cuống quít khom người lui xuống. Bởi vì thân mình phát run mà bộ pháp có chút không vững.
Tiêu Dục suy sụp dựa vào ghế dựa, chỉ cảm thấy ù tai hoa mắt, tay trái chống đỡ tay vịn, tay phải không ngừng vuốt ve huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau.
Lưu Đức Phúc nhìn chủ tử suy sụp cô đơn muốn nói lại thôi. Nếu hắn không nhìn lầm, vẻ mặt chủ tử nhà mình hiện tại trừ bỏ lo lắng ra, càng nhiều hơn là hoảng sợ cùng bàng hoàng.
Đúng, hắn không nhìn lầm. Tiêu Dục quả thật là kìm lòng không được toát ra vẻ kinh sợ. Nghĩ rằng hắn là thiên tử tôn quý, tay nắm giang sơn, từ trước đến nay mọi sự đều là dễ như trở bàn tay. Có bao giờ từng xuất hiện qua vẻ mặt này?
Nhìn chủ tử mà mình hầu hạ từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên trước mặt người khác biểu hiện ra vẻ yếu đuối bất lực, Lưu Đức Phúc kinh ngạc đồng thời lại không khỏi đau lòng. Lúc này hắn cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Ở cửa vang lên tiếng bước chân, Tiêu Dục mạnh mẽ trợn mắt, đang muốn đuổi người mới tới. Đợi đến khi nhìn thấy hai cái thân ảnh nhỏ đứng ở cửa, tay trái đang vung lên trên không chỉ có thể vô lực thả xuống.
“Hạo Nhi cùng Diễm Nhi sao lại qua đây?” Nói xong, ánh mắt trách cứ đảo qua Thị Thư theo sát phía sau hai vị hoàng tử.
Vào ngày thứ hai khi Cố Vân Yên nhập chủ Phượng Nghi cung, Tiêu Dục liền đặt tên cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565091/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.