Từ lúc Cố Vân Yên được lập làm Hoàng hậu, Tiêu Dục liền hạ chỉ tu chỉnh lại Phượng Nghi cung. Tất cả đều dựa theo yêu thích của Cố Vân Yên. Mọi vật phẩm và đồ trang trí bên trong đều là tốt nhất.
Còn không sao, tổng quản nội vụ phủ phụ trách giám sát trùng tu Phượng Nghi cung hiện nay đang lại đây hồi báo tiến trình cho Cố Vân Yên.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài phụng chỉ giám sát trùng tu Phượng Nghi cung, hiện nay dựa theo nương nương yêu cầu, tất cả đều đã hoàn công. Nếu nương nương cảm thấy còn có gì không ổn cứ nói, nô tài lập tức sai người đi làm.” Lý Trường Quý cúi người cười nói, đôi mắt hằn nếp nhăn, ngữ khí vô cùng cung kính.
Cố Vân Yên gật đầu,“Làm phiền Lý tổng quản, bản cung thấy rất tốt, không cần sửa gì nữa.”
Lý Trường Quý cuống quít khiêm tốn:“Hoàng hậu nương nương quá khen. Vì Hoàng hậu nương nương làm việc vốn là bổn phận của nô tài, chẳng dám nói tới mệt nhọc.”
Cố Vân Yên nhìn thoáng qua Thị Họa. Thị Họa gật đầu, sau đó mỉm cười tiến lên đưa cho Lý Trường Quý cái hồng bao.
Thấy thế, Lý Trường Quý xanh mặt đẩy trở về phong hồng bao mà Thị Họa đưa cho, miệng sợ hãi nói:“Không được! Không được! Nương nương có việc phân phó là được, nô tài chắc chắn tận tâm tận sức hoàn thành. Thị Họa cô nương chớ khó xử nô tài.”
Cố Vân Yên ý vị thâm trường nói:“Lý tổng quản gần đây vì chuyện trùng tu Phượng Nghi cung mà vất vả. Chút bạc ấy cứ cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565089/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.