Khi Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên dắt tay trở lại thôn trang, ba vị hoàng tử cũng vừa nghỉ trưa dậy. Cố Vân Yên một chân vừa bước vào lầu các, liền bị Tứ hoàng tử tập tễnh mà đến ôm lấy hai đầu gối, chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng nói không rõ gọi,“Mẫu ~ mẫu......”
Cố Vân Yên xoay người, ánh mắt ôn nhu cùng trìu mến ôm Tứ hoàng tử vào trong lòng. Tiêu Dục để ý khi Cố Vân Yên xoay người động tác hơi hơi tạm dừng, giây lát liền sáng tỏ vì sao thân mình Cố Vân Yên không khoẻ.
Khóe miệng màn ý cười trêu chọc nói:“Tiểu Tứ Nhi đến đây phụ hoàng ôm. Mẫu phi ngươi mới vừa rồi 'vất vả', để cho nàng nghỉ ngơi đi......”
Không biết vì sao, Cố Vân Yên ngje vào trong tai, khi Tiêu Dục nói đến hai từ “vất vả” giống như cố ý thay đổi ngữ điệu, thừa dịp người bên ngoài không chú ý mặt hàm xuân sắc. Quăng cho Tiêu Dục một cái liếc mắt.
Tiêu Dục tiếp nhận mị nhãn lưu ba của Cố Vân Yên, nhất thời tâm tình vô cùng tốt, cao giọng cười ha ha.
Huynh đệ hai người Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử theo sau đến nghe tiếng cười “không bình thường” như vậy của Tiêu Dục, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, hai mặt nhìn nhau.
Hai người thu liễm biểu tình nghi hoặc trên mặt, khom người vấn an Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên,“Con gặp qua phụ thân, mẫu thân.”
Tiêu Dục cười nói,“Đều đứng lên đi!” Nói xong nhìn về phía Lưu Đức Phúc phân phó:“Lưu quản gia cho người bày cơm đi.”
“ Vâng! Xin các chủ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565083/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.