Đám người Lưu Đức Phúc hành lễ cáo lui sau, Cố Vân Yên sai hạ nhân đem hai cái rương này nâng vào trong điện, không chỉ Cố Vân Yên cảm thấy tò mò, trên dưới Tĩnh Di hiên đối với hai cái rương diện tích không lớn, lại đóng gói cực xinh đẹp này cũng thập phần hảo kì, đều thầm đánh giá , đoán xem bên trong là cái gì.
Cố Vân Yên không để ý tới ánh mắt mọi người tìm tòi nghiên cứu, từ từ xốc lên nắp rương bên phải, trong rương hiện ra một viên dạ minh châu lớn như trứng chim, dạ minh châu xanh nhạt sắc trong suốt trong sáng, bóng loáng mượt mà. Trong rương ánh sáng không đủ, dạ minh châu tản ra ánh huỳnh quang nhu hòa, ánh sáng thản nhiên quanh quẩn dạ minh châu, như cô gái che cái khăn che mặt một tầng thật mỏng, trong mông lung lộ ra một tia thần bí, làm cho người ta hướng về mà mê muội.
Mọi người trong điện phát ra một tiếng than sợ hãi, hai mắt Thị Kì mở to, nhịn không được thở dài nói: “Oa! Lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy dạ minh châu đẹp đến vậy.”
Thường Quý gãi gãi cái ót, ngây ngô cười nói: “Một viên dạ minh châu lớn như vậy, giá trị bao nhiêu tiền nha?”
Thị Thư nghe vậy vỗ nhẹ nhẹ một chút đầu Thường Quý, bật cười nói: “Ngu ngốc, dạ minh châu Hoàng thượng đưa cho chủ tử, khẳng định là vô giá nha.” Trên mặt đều là ý mừng.
Chủ tử có thể được Hoàng thượng ưu ái như vậy, Thị Thư vì chủ tử nhà mình cảm thấy vô cùng tự hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/564999/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.