Mục Trạm chỉ túm lấy quần áo của Văn Minh Ngọc trong chốc lát, sau đó nhanh chóng định thần lại rồi buông ra ngay lập tức, như thể đó là một thứ gì đó rất đáng sợ.
Quả thực đáng sợ, hắn đã tham luyến sự ấm áp, còn cả mùi hương trái cây ngọt ngào kia rồi.
Nếu có kẻ khác biết, vậy điều đó đã tương đương với việc phơi bày nhược điểm của mình cho đối phương, tạo cơ hội cho họ kiểm soát và tổn thương mình.
Khuôn mặt Mục Trạm căng thẳng trở lại, nhìn rất lạnh lùng, thậm chí còn xa cách hơn trước. Đó rõ ràng là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lùng hơn người lớn.
Văn Minh Ngọc thấy hắn lui ra phía sau liền cúi đầu nhìn vẻ mặt hắn, nhưng hai mắt hắn rũ xuống, môi căng chặt, cậu không nhìn rõ, không biết là thẹn thùng ảo não hay là gì khác.
Văn Minh Ngọc hơi lo lắng nên ngồi xổm luôn xuống, nhưng bởi vì không gian quá nhỏ nên mông cậu đụng vào tường, suýt nữa ngã xuống, theo phản xạ có điều kiện, cậu nắm lấy bàn tay vừa ướt át lại hơi nóng của Mục Trạm.
Mục Trạm lập tức phản ứng lại, hắn hất tay cậu ra, làm Văn Minh Ngọc không thể không ngồi bệt xuống. Tuy không đau, nhưng quần cậu ướt rồi.
Văn Minh Ngọc nhìn lại, quần ướt thật không thoải mái, lại dễ bị cảm lạnh, nghĩ đến đây, cậu đơn giản cởi quần áo ra rồi nhanh chóng xối một ít nước nóng lên người cho thoải mái.
Mục Trạm không ngờ mọi chuyện lại trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865747/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.