Hôm sau, Văn Minh Ngọc tỉnh lại, ký ức tối hôm qua say rượu dần dần tái hiện, như những mảnh nhỏ không quá rõ ràng, nhưng cũng miễn cưỡng có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến mình đã ôm Mục Trạm khóc lâu như vậy, còn nói mấy thứ lung tung, Văn Minh Ngọc lập tức cảm thấy thẹn đến muốn chui xuống đất.
Cậu lặng lẽ rên rỉ, chôn đầu vào gối bất động.
Không muốn đối mặt với Mục Trạm nữa, đời này cứ làm đà điểu là được rồi.
Nhưng đáng tiếc, sao có thể như vậy được.
Hơn nữa Mục Trạm sẽ trở lại bất cứ lúc nào.
Vừa nghĩ đến đây, Văn Minh Ngọc lập tức bùng nổ, muốn xuống giường đi trốn.
Vừa mới bò dậy định thay quần áo rồi chuồn êm.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng bước chân truyền đến, Mục Trạm đã trở lại, vòng qua bình phong, trong tay còn cầm bát sứ: “Tỉnh rồi à? Uống canh giải rượu nhé?”
Văn Minh Ngọc nửa quỳ trên giường, vẫn đang trong tư thế xấu hổ muốn trốn, ngồi bất động như bị ấn nút tạm dừng.
Giờ rút chân lại chui vào chăn giả bộ ngủ còn kịp không?
Mặt cậu đỏ bừng, tóc tai bù xù, trông vừa xấu hổ vừa tức tối muốn chết.
Mục Trạm nhìn thấy cậu như vậy, không khỏi nhếch môi, hai mắt nhiễm ý cười, nói: “Có cần anh ra ngoài rồi vào lại lần nữa không?”
Rõ ràng Mục Trạm đã thấy cậu tỉnh rồi, hành vi bịt tai trộm chuông có đó nghĩa lý gì chứ?
Nhưng sau khi do dự một giây, Văn Minh Ngọc vẫn gật đầu rồi thì thào: “Có.”
Mục Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865745/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.